“Đặt cược bao nhiêu cũng không sao, tôi chỉ sợ ông sẽ hộc máu nếu thua nhiều tiền đấy!” Chu Nhược Mai không ngờ ông lão lại tăng số tiền đặt cược lên tới sáu mươi triệu một ván.
Hai vạn tệ, cô cũng chẳng lo lắng gì, cho dù phải cược hai triệu tệ, cô cũng dám.
Vì cô tự tin tuyệt đối sẽ thắng.
Cô chỉ lo ông lão sẽ hộc máu sau khi thua cuộc thì bi kịch năm nào sẽ lặp lại.
“Đừng lo lắng, làm sao tôi có thể hộc máu được chứ?” Ông lão nói.
Ông ta cũng tự tin sẽ thắng được Chu Nhược Mai, không có chuyện tiền mất tật mang, lại còn nôn ra máu ư, thật nực cười?
“Vậy thì bắt đầu đi!” Chu Nhược Mai chỉ muốn nhanh chóng xuất trận, cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.
“Được.” Ông lão bắt đầu đánh cờ.
“Chờ một chút.” Lúc này, Lê Uy Long đột nhiên nói.
“Còn chờ gì nữa?” Ông già hỏi.
"Rút tiền ra trước đã! Nếu không, nếu thua thì ai biết được ông có tiền không?" Lê Uy Long nói.
Mặc dù trong mắt anh, sáu mươi triệu không đáng là bao, nhưng vì là cá cược nên anh sẽ cảm thấy không vui nếu thắng mà không nhận được tiền.
“Nếu tôi thua, tôi sẽ dùng Momo để chuyển khoản cho vợ cậu sau.” Ông già nói.
“Không được, phải bỏ tiền mặt ra trước khi đánh bạc.” Lê Uy Long nói.
Anh lo lắng nếu lão thua sẽ nuốt lời, cũng không chuyển khoản, anh lại phải đi nhắc ông ta chuyển khoản, thế thì phiền phức quá.
Việc vợ anh đánh bạc với người khác ngoài đường đã mang tiếng xấu rồi nhưng anh không ngăn cản.
Nhưng mà nếu sự việc trở nên lớn hơn thì ảnh hưởng sẽ càng lớn nữa.
Vì vậy, anh chỉ muốn Chu Nhược Mai cầm tiền và rời đi ngay sau khi chiến thắng, không để thêm phiền phức.
Anh không ngăn cản vì chỉ để xem kỹ năng đánh cờ của Chu Nhược Mai khó lường đến mức nào.
"Thật phiền phức khi lấy tiền mặt, lãng phí thời gian hết sức.” Ông lão nói.
"Có một máy rút tiền ở đó.
Nó rất tiện lợi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.
Ông có thể rút tiền ra trước khi đánh bạc.” Lê Uy Long chỉ vào máy rút tiền gần quảng trường và nói.
Ông lão không còn cách nào khác, đành phải nói với người đeo kính: "Kính Cận, đi lấy sáu mươi triệu đưa cho tôi."
Biệt danh của người đàn ông đeo kính được gọi là Kính Cận.
Ông già không muốn tự đi rút tiền, vì ông sợ rằng Chu Nhược Mai và Lê Uy Long sẽ bỏ trốn khi ông đi rút tiền.
Nhìn thấy sáu mươi triệu sắp đến trước mặt, ông sẽ không bao giờ để mất nó.
“Được rồi.” Người đàn ông đeo kính này biết tài đánh cờ của ông lão, anh ta cho rằng nếu Chu Nhược Mai mất hai con xe, ông lão sẽ thắng thôi.
Vì vậy anh ta không quan tâm đến việc bị mọi người nghĩ anh ta và lão cùng một nhóm, lập tức đến máy rút tiền để rút tiền.
Những người đứng xem nhìn thấy người đàn ông đeo kính đi rút tiền cho ông già, họ càng chắc chắn rằng anh ta và ông lão cùng một nhóm.
Không biết nhau thì rút tiền thế nào được?
Một lúc sau, người đàn ông đeo kính lấy sáu mươi triệu và đặt xuống.
“Tiền của tôi đã ở đây rồi, cô cũng nên lấy ra chứ?” Ông lão cũng lo lắng Chu Nhược Mai sẽ không đưa tiền nếu cô thua nên ông ta cũng yêu cầu cô lấy tiền ra.
“Được rồi.” Chu Nhược Mai lập tức lấy ra sáu mươi triệu trong túi xách ra và đặt lên bàn.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu!” Ông lão nóng lòng.
Chỉ cần thắng ván này, ông ta có thể giành lại những gì đã mất trước đó, và còn có thể kiếm được chín nghìn lợi nhuận ròng.
Chu Nhược Mai bắt đầu đánh cờ, cô vừa chơi vừa nói: "Ban đầu tôi không muốn để ông đi, nhưng ông ép buộc ta, hơn nữa còn đặt cược lớn như vậy, tôi thật sự không muốn thắng ông quá nhiều tiền đâu!"
“Đừng nói nhảm nữa, chúng ta bắt đầu đi!” Ông lão tự tin rằng mình thừa cơ hội chiến thắng.
Chu Nhược Mai đã nhường hai quân xe, ông ta cảm thấy chỉ cần ông ta lấy hết con sĩ của cô ta nữa, cô ta sẽ không còn gì để đi, để xem cô ta thắng thế nào đây?
Chu Nhược Mai nhường hai quân xe, sau đó không nói gì nữa và bắt đầu di chuyển.
Vì mức cược quá lớn nên đã thu hút rất đông người qua lại xem.
Họ chưa từng thấy ai cá cược ván cờ giữa đường với giá sáu mươi triệu, cũng chưa từng thấy người nào dám nhường hai con xe với một ông lão.
Người xem thấy số tiền đặt cược quá cao nên họ cũng chỉ lặng lẽ quan sát, không dám nói nhiều.