“Tiếp tục theo dõi, trước tiên đừng có manh động, cứ để xem bọn chúng sẽ đào ra kho báu gì.” Lê Uy Long cũng muốn biết ở núi Hổ Sơn có kho báu gì.
Nếu có người hỗ trợ đào kho báu ra, rồi bắt hết bọn chúng trong một lượt, thế là giảm việc đi rất nhiều.
“Được rồi, chúng tôi đã sắp xếp người theo dõi mọi hành động của bọn chúng.” Thiên Thành nói.
“Nếu mà anh nhìn thấy bọn chúng đưa lên cái gì, hãy báo cáo cho tôi ngay lập tức.” Lê Uy Long nói.
“Vâng! Anh Thiên, nếu bọn chúng thực sự tìm được bảo vật gì, thì đối phương có hơn hai trăm lính đánh thuê.
Nếu chúng ta chiến đấu với bọn chúng thì khó tránh khỏi thương vong đâu!” Thiên Thành lo lắng nói.
“Anh không cần phải lo lắng về điều này.
Chiến trường phía Nam gần thành phố Đà Lạt.
Khi cần thiết, tôi sẽ ra lệnh cho Minh Hải đưa quân đến tiếp viện đến.” Lê Uy Long nói.
“Được rồi, như vậy thì tôi yên tâm.” Thiên Thành nói.
“Nếu bọn chúng thực sự đến Long Quốc để ăn trộm đồ, thì bọn chúng chắc chắn phải chết, và tập đoàn Vương Lôi cũng sẽ bị tôi tịch thu.” Lê Uy Long nói.
“Đúng vậy, cuối cùng bọn chúng cũng đã lộ diện.
Có vẻ như chúng đến thành phố Đà Lạt và tạo ra tập đoàn Vương Lô để làm vỏ bọc.
Mục đích thực sự là đánh cắp kho báu dưới núi Hổ Sơn và sau đó thông qua Tập đoàn Vương Lôi buôn lậu kho báu về Đông Quốc.” Thiên Thành nói.
“Được rồi, đây chỉ là những phỏng đoán của chúng ta mà thôi.
Chờ có kết quả thì nói sau.” Lê Uy Long nói.
Buổi tối, khi chuẩn bị tan lam, Chu Nhược Mai gọi Ngô Vy đến văn phòng.
“Chủ tịch, có chuyện gì vậy?” Ngô Vy hỏi.
“Hôm nay Huỳnh Mai Thúy bên tập đoàn Phan Thị gọi điện cho tôi, nói rằng nhà họ Phan đồng ý hợp tác lâu dài với chúng ta, có thể tiếp tục thực hiện các dự án đang bị đình chỉ.” Chu Nhược Mai nói.
“Nhà họ Phan sẽ tốt bụng như vậy sao? Nhà họ Phan đã hợp tác với tập đoàn Vương Lôi rồi mà, sao có thể hợp tác với tập đoàn Galaxy đang phải đối mặt với nguy cơ phá sản chứ?” Ngô Vy cảm thấy có chút kỳ quái.
“Lúc đầu, tôi cũng nghĩ rằng họ sẽ không hợp tác với tập đoàn Galaxy, nhưng Huỳnh Mai Thúy nói rằng nhà họ Phan có tầm nhìn xa và thấy rằng việc hợp tác với tập đoàn Galaxy chúng ta có thể mang lại lợi ích lâu dài cho nhà họ Phan, và hợp tác với tập đoàn Vương Lôi chỉ là chính lợi ích ngắn hạn mà thôi.
Vì vậy, họ vẫn lựa chọn hợp tác với tập đoàn Galaxy của chúng ta.” Chu Nhược Mai nói.
“Nếu đúng như vậy thì tốt quá.” Ngô Vy nói.
“Đúng thế! Huỳnh Mai Thúy đề nghị tôi đến khách sạn Thành Đạt của họ vào lúc bảy giờ tối nay để thảo luận chi tiết hơn.
Tôi muốn cô đi cùng tôi.” Chu Nhược Mai nói.
Bởi vì Ngô Vy là tổng giám đốc của tập đoàn Galaxy, kinh nghiệm phong phú, mà cô chỉ là chủ tịch mới được bổ nhiệm, về nhiều mặt không bằng Ngô Vy được, cho nên cô muốn đưa Ngô Vy đi cùng để nói chuyện.
“Tại sao phải đến khách sạn Thành Đạt nói chuyện vậy? Nhà họ Phan muốn hợp tác với tập đoàn Galaxy của chúng ta, thì phải đến tập đoàn Galaxy để nói chuyện chứ nhỉ?” Ngô Vy nói.
Chu Nhược Mai cho biết: “Bây giờ chính Tập đoàn Galaxy đang nhờ vả người ta, vì vậy có lẽ họ đang tự làm giá mình, muốn chúng ta đến nói chuyện với bọn họ.”
“Vâng, bây giờ thời thế đã khác.
Có người muốn hợp tác với chúng ta là tốt lắm rồi.
Nhưng, tại sao lại muốn bàn chuyện làm ăn vào buổi tối chứ? Sao không nói chuyện vào ban ngày vậy?” Ngô Vy luôn cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, đặc biệt là khi đi đến một khách sạn vào buổi tối để bàn chuyện kinh doanh, điều này không giống bình thường.
“Huỳnh Mai Thúy nói là ban ngày bà ta không có thời gian rảnh, nên chỉ có thể nói chuyện buổi tối.” Chu Nhược Mai nói.
“Hóa ra là như vậy.
Nhưng mà, nhưng tôi nghe nói chồng cô đã phá hủy khuôn mặt của Phan Thiên, cậu chủ nhà họ Phan, bọn họ không nhớ đến mối thù này sao? Làm sao còn có thể hợp tác với chúng ta chứ?” Ngô Vy nhớ tới Phan Thiên bị Lê Uy Long phá hủy khuôn mặt, nên có chút hơi nghi ngờ.
“Tôi cũng có thắc mắc về việc này nhưng Huỳnh Mai Thúy nói rằng đó là chuyện ân oán cá nhân.
Bây giờ là sự hợp tác giữa tập đoàn Phan Thị và tập đoàn Galaxy.
Chỉ cần có lợi ích, thì ân oán cá nhân có thể bỏ qua một bên.” Chu Nhược Mai nói.
“Phan Thiên là nhân tài của thế hệ trẻ nhà họ Phan, bây giờ khuôn mặt đã bị hủy, nhà họ Phan có thể rộng lượng mà bỏ qua như vậy sao?” Ngô Vy có chút không tin.
“Đó là những gì bà ta nói.
Trong thương trường không có bạn bè hay là kẻ thù vĩnh viễn cả, chỉ có lợi ích mà thôi.
Có lẽ nhà họ Phan đã tạm thời bỏ qua ân oán này để tìm kiếm lợi ích lâu dài!” Chu Nhược Mai nói.
“Được rồi, tôi sẽ đi cùng cô đến nói chuyện với bà ta.” Ngô Vy nói.
Bây giờ tập đoàn Galaxy đã đến bờ vực sống chết, cô ấy cũng rất lo lắng.
Nếu có thể hợp tác với nhà họ Phan, tập đoàn Galaxy có thể giảm bớt được khó khăn và vượt qua được khủng hoảng lần này.
Bởi vì nhà họ Phan có thực lực để tiếp nhận nhiều dự án quan trọng của tập đoàn Galaxy.
“Được rồi, cũng gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!” Chu Nhược Mai nói.