“Cô Chu, xin lỗi đã để cô phải chờ đợi lâu.
” Khuôn mặt Phan Thiên so với đang khóc còn xấu xí hơn, hắn ta nói.
“Phan Thiên, anh…anh làm gì ở đây vậy?” Chu Nhược Mai run lên khi nhìn thấy Phan Thiên đã trở thành một con quái vật xấu xí như thế này.
Khi Ngô Vy nhìn thấy Phan Thiên có khuôn mặt xấu xí, cô ấy cũng rất sợ hãi, và dự cảm không hay của cô ấy càng tăng lên.
“Cô Chu, cô đừng căng thẳng như vậy.
Tôi thay mặt nhà họ Phan đến bàn bạc chuyện làm ăn với cô.
” Phan Thiên nói.
“Sao anh lại đến đây nói chuyện chứ? Mẹ anh không tới nói chuyện với chúng tôi sao?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Mẹ tôi tạm thời đang bận không đến được, nên sai tôi đến nói chuyện với cô.
” Phan Thiên nói.
Đây là kế hoạch trả đũa mà Huỳnh Mai Thúy hôm nay đã thảo luận với Phan Kiệt và Phan Thiên, đầu tiên, lấy việc nhà họ Phan sẵn sàng hợp tác với tập đoàn Galaxy để làm mồi nhử, Chu Nhược Mai được mời đến khách sạn Thành Đạt để thương lượng, sau đó Phan Thiên đến xử lý cô.
Khách sạn Thành Đạt là khách sạn của nhà họ Phan, đây là địa bàn của nhà họ Phan, muốn chơi đùa thế nào cũng được.
Tuy nhiên, việc Ngô Vy xuất hiện ở đây là một sự tình cờ, không nằm trong kế hoạch của họ.
“Quên đi, nhà họ Phan của anh đúng là không chân thành, không cần nói chuyện nữa, tổng giám đốc Ngô, chúng ta đi thôi!” Chu Nhược Mai nhìn thấy Phan Thiên đang ở đây, cô đã đoán được rằng việc Huỳnh Mai Thúy hẹn mình đến đây để bàn chuyện hợp tác, có thể là một cái bẫy.
Vì vậy, cô muốn rời đi càng sớm càng tốt và không muốn ở đây lâu.
“Được rồi.
” Ngô Vy trước đây cũng nghi ngờ lời đề nghị hợp tác đột ngột của nhà họ Phan, bây giờ Phan Thiên xuất hiện, cô ấy biết rằng đây là một cái bẫy.
Khi những người mặc vest đen xung quanh Phan Thiên nhìn thấy Chu Nhược Mai và Ngô Vy định rời đi, họ lập tức ngăn cản các cô lại.
Chu Nhược Mai và Ngô Vy kinh ngạc.
Đặc biệt là Chu Nhược Mai, chuyện lần trước ở nhà hàng Đại Thành cô vẫn nhớ rõ, lúc đó chính là Phan Thiên không chịu buông tha cho mình còn cố tình gây rối.
Bây giờ khách sạn Thành Đạt này cũng là khách sạn của nhà họ Phan, là địa bàn của Phan Thiên.
Lần này, chẳng lẽ lại gặp phải chuyện nữa sao?
“Tránh ra, các người muốn làm gì hả?” Chu Nhược Mai giận dữ hét lên.
Nhưng những người đàn ông mặc vest vẫn không có ý nhường đường.
“Cô Chu, tổng giám đốc Ngô, các cô không cần phải vội vàng rời đi đâu! Tôi là cậu chủ của nhà họ Phan, nhà họ Phan cử tôi đến nói chuyện với các cô.
Sao lại không có thành ý chứ?” Phan Thiên nói.
“Tôi không muốn hợp tác với nhà họ Phan nữa, được chưa? Để chúng tôi đi!” Chu Nhược Mai nói.
“Nếu đã đến đây rồi, chúng ta hãy bàn bạc một chút, tại sao lại phải rời đi vội vàng như vậy?” Phan Thiên nói.
“Tôi không có gì để bàn bạc với anh hết!” Chu Nhược Mai nói.
“Ban bạc một chút, có thể cô sẽ rất vui mừng đấy, tại sao lại từ chối sớm như vậy?” Phan Thiên nói.
“Vậy anh muốn nói chuyện gì? Nói mau, nói xong chúng tôi phải đi!” Chu Nhược Mai nói.
“Từ từ ngồi nghe tôi nói, tôi có ăn thịt cô đâu mà vội vàng thế.
” Phan Thiên thản nhiên nói.
Chu Nhược Mai và Ngô Vy lúc này đã bị ngăn cản, không thể ra ngoài, vì vậy họ chỉ có thể ngồi xuống và nghe xem Phan Thiên nói gì.