“Chồng tôi phá hủy khuôn mặt của anh, đó là vì do anh tự gây nên.
Nếu anh mà dám lặp lại những sai lầm tương tự, để cho chồng tôi biết thì kết quả còn thảm hại hơn lúc trước rất nhiều đấy!” Chu Nhược Mai nói.
“Đó là lúc trước thôi! Nhưng lần này, không ai có thể tới cứu cô! Lần trước chỉ là ngoài ý muốn, để cho con nhỏ chết tiệt Nguyễn Tú Cẩm kia gọi điện cho chồng cô.
Lần này, tôi sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa!” Phan Thiên nói.
Nghe thấy lời Phan Thiên, Chu Nhược Mai và Ngô Vy vội vàng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện cho Lê Uy Long ngay lập tức.
Tuy nhiên, khi họ vừa lấy điện thoại ra thì bị hai người đàn ông mặc vest bước tới giật điện thoại của họ.
“Sao anh lại lấy điện thoại di động của chúng tôi hả? Trả lại đây!” Chu Nhược Mai Tư tức giận nói.
“Muốn gọi Lê Uy Long sao? Không được đâu!” Phan Thiên lạnh lùng nói.
Lần này, hắn ta sẽ không bao giờ để họ mang theo điện thoại, đề phòng bi kịch lần trước lại xảy ra.
“Nếu anh không trả lại điện thoại cho chúng tôi, chúng tôi sẽ kiện anh tội cướp giật!” Ngô Vy hung dữ nói.
“Cướp giật thì tính là cái gì? Tí nữa tội của tôi còn nặng hơn nữa cơ!” Phan Thiên cười xấu xa.
“Phan Thiên, bài học lần trước đối với anh vẫn chưa đủ sâu sắc sao? Nếu không muốn chết thì để chúng tôi đi ngay!” Chu Nhược Mai nói.
“Không dễ dàng để chạy khỏi đây đâu! Lần này, các người có mọc cánh cũng không thoát được khỏi đây!” Phan Thiên nói.
“Chúng tôi đều đã nói là không muốn làm người phụ nữ của anh rồi mà, cũng không muốn hợp tác với nhà họ Phan các người nữa, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Ngô Vy hỏi.
“Bây giờ cô vẫn không hiểu sao? Nhà họ Phan của chúng tôi không có ý định muốn hợp tác với tập đoàn Galaxy của các người đâu! Tập đoàn Galaxy sắp phá sản rồi.
Làm sao nhà họ Phan của chúng tôi lại có thể hợp tác với một tập đoàn Galaxy sắp phá sản chứ? Các người đừng có mơ tưởng nữa! Mẹ tôi đã nói là nhà họ Phan muốn hợp tác với các người, đó chỉ là một cái bẫy để lừa các người đến tận đây thôi!” Phan Thiên nói.
“Không muốn hợp tác với chúng tôi, tại sao vừa rồi anh lại nhắc tới những điều kiện bắt buộc đó chứ?” Ngô Vy tức giận hỏi.
“Vừa rồi tôi muốn dùng biện pháp mềm mại để dụ dỗ các cô phải ngoan ngoãn, nhưng nếu các người không chấp nhận điều kiện đấy, thì tôi đành phải cứng rắn! Mẹ tôi lừa các người đến đây, chính là vì muốn tôi chiếm được các cô! Có muốn hợp tác hay không, tôi cũng sẽ chiếm được các cô! Dù dùng cách mềm mỏng hay cứng rắn, đêm nay các người không tránh khỏi rồi!”
Chu Nhược Mai và Ngô Vy nghe Phan Thiên nói xong, đồng thời tức giận, tự trách mình quá ngu ngốc.
Đáng lẽ ra không nên tin nhà họ Phan.
Nếu có thể cảnh giác hơn, bọn họ sẽ không rơi vào tình cảnh này.
Nhưng mà, bọn họ cũng biết, sở dĩ lúc trước tin tưởng vào nhà họ Phan là bời vì lời ngon tiếng ngọt của Huỳnh Mai Thúy quá tốt, hơn nữa tập đoàn Galaxy thực sự đang lâm vào bước đường cùng, tới thời điểm sống còn rồi.
Họ muốn cứu tập đoàn Galaxy nên đã mạo hiểm và chọn đặt niềm tin vào nhà họ Phan.
Sau đó, Phan Thiên nói với Ngô Vy: “Tổng giám đốc Ngô, vốn dĩ cô không nằm trong kế hoạch của tôi, nhưng cô đã đi theo Chu Nhược Mai tới đây rồi, tôi cũng lấy cô luôn.
Dù sao thì cô cũng là một mỹ nhân thượng hạng.” Phan Thiên nói.
“Phan Thiên, mẹ con các người sao lại đê tiện như thế hả? Không sợ chuyện này bị lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nhà họ Phan sao?” Chu Nhược Mai tức giận nói.
Trong lòng cô bây giờ rất áy náy, cô mang theo Ngô Vy đến đây, nếu lần này bị Phan Thiên làm hại, thì chính là cô đã gián tiếp làm hại Ngô Vy.
“Chuyện này sẽ không ai biết đâu.
Bởi vì tôi cá là các người sẽ không dám nói ra, các người cũng phải coi trọng danh tiếng của mình.” Phan Thiên nói.
“Anh sai rồi! Nếu các người dám làm điều sằng bậy, tôi nhất định sẽ kể ra tội ác của anh.
Tôi muốn anh và cả nhà họ Phan bị diệt vong! Tôi còn muốn anh phải nhận hình phạt nặng nhất, anh sẽ bị xử bắn!”
“Haha, tốt lắm! Dù sao thì tôi cũng đã bị chồng của cô phá hủy khuôn mặt, tôi đã không muốn sống nữa rồi, chúng ta hãy cùng nhau sa đọa đi, vứt hết thanh danh đi! Dù có chết tôi cũng sẽ chiếm được các người! Thì dù có chết cũng mãn nguyện rồi!” Từ khi khuôn mặt của Phan Thiên bị phá hủy, tâm lý của hắn ta dần trở nên không bình thường.
Chu Nhược Mai và Ngô Vy nhìn thấy gân xanh của Phan Thiên lộ ra, trong lòng các cô vô cùng hoảng sợ, không biết nên đối phó với tên tâm thần này như thế nào.
Lúc này, Phan Thiên không muốn nói chuyện vô nghĩa với họ nữa, nói với những người đàn ông mặc vest: “Bắt bọn họ đến phòng Vip đi.
Hôm nay cậu chủ nhất định phải hưởng thụ một phen!”
“Vâng!” Những người mặc vest bước tới và bắt Chu Nhược Mai và Ngô Vy.
Chu Nhược Mai và Ngô Vy đều kinh hãi và vùng vẫy liên tục.
Nhưng họ chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm, làm sao có thể thoát khỏi những người đàn ông này chứ?