"Bịch bịch rầm! "
"Bịch bịch rầm! "
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan không ngừng dùng hai chân đá vào đầu đám bảo vệ này, hỏi.
"A a a! "
"A a a! "
Đám nhân viên bảo vệ bị đá trúng đầu la hét thảm thiết, bay ngược về phía sau.
Sự thay đổi đột ngột này khiến những vệ sĩ còn lại đều sửng sốt, khi bjn họ định thần lại thì nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ và một cô gái xinh đẹp mạnh mẽ bay tới từ trên không trung, đá bay đồng bọn của mình.
Triệu Đình Tuy vô cùng bất ngờ khi thấy có một nam một nữ đột nhiên tới đây giúp mình.
Bởi vì anh ta chưa từng nhìn thấy Thiên Thành và Hà Ngọc Lan, cũng không quen biết bọn họ, không biết tại sao hai người này lại đến đây giúp anh ta.
Lúc này, Triệu Đình Tuy liếc mắt một cái liền thấy Lê Uy Long đứng bên ngoài đám đông, nhất thời vô cùng vui mừng.
Bởi vì hai hôm trước anh ta đã trông thấy Lê Uy Long và Chu Nhược Mai ở cùng nhau bên bờ sông, vừa rồi ở trong thang máy cũng nghe thấy tiếng Chu Nhược Mai gọi điện thoại cho chồng cô cầu cứu, anh ta liền đoán rằng có lẽ Lê Uy Long chính là chồng Chu Nhược Mai.
Còn một nam một nữ đến đây giúp anh ta hẳn là người do chồng Chu Nhược Mai đưa tới.
Lúc này, Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đã đáp xuống đất, vừa vặn ngồi bên cạnh Triệu Đình Tuy.
"Mau giết chết bọn họ!" Đội trưởng đội bảo vệ hoàn hồn, lại lập tức kêu lên.
Khi đám nhân viên bảo vệ nghe thấy tiếng hét của đội trưởng thì cũng phục hồi lại tinh thần, vung gậy lên lao về phía Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và Triệu Đình Tuy.
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan lập tức ra tay ứng chiến.
Những nhân viên bảo vệ này sao có thể là đối thủ của Thiên Thành và Hà Ngọc Lan kia chứ? Gậy gộc của bọn họ đều không thể đánh trúng Thiên Thành và Hà Ngọc Lan, bọn họ bị nắm đấm của hai người đành bay, không cần đến Triệu Đình Tuy phải ra tay nữa.
Khi Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đang đánh nhau với nhân viên bảo vệ, Triệu Đình Tuy chợt nhớ ra là Chu Nhược Mai và Ngô Vy đã bị Phan Thiên đưa lên tầng mười hai, vội vàng hét lên với Lê Uy Long: "Chị Dư Hân bị một gã xấu xí bắt lên tầng mười hai rồi.
Anh mau đi cứu chị ấy!"
Lê Uy Long nghe vậy thì cả kinh, gã xấu xí mà Triệu Đình Tuy nói chắc chắn chính là Phan Thiên chứ không ai khác.
Mà Phan Thiên đưa Chu Nhược Mai lên tầng mười hai chắc chắn là muốn làm chuyện suy đồi với cô ấy.
Trường hợp khẩn cấp, Lê Uy Long không nghĩ đến đi thang máy nữa, bởi vì thang máy quá chậm, anh trực tiếp theo cầu thang bộ chạy lên trên.
Vợ mình rơi vào tay Phan Thiên, có thể bị hắn ta làm nhục bất cứ lúc nào, loại chuyện này có đôi khi chỉ chậm một giây thôi cũng có thể gây ra tổn thương không thể bù đắp lại được.
Vì vậy, anh phải chạy đua với thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy lên tầng mười hai để giải cứu Chu Nhược Mai.
Tốc độ của thang máy là cố định, mà tốc độ của đôi chân mình là do chính mình quyết định.
Lúc này Chu Nhược Mai đang gặp nguy hiểm, anh không quan tâm đến vết thương ở chân nữa, một mạch theo cầu thang chạy lên tầng mười hai!
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan vẫn còn rất nhiều bảo vệ cần giải quyết, tạm thời họ không thể thoát ra ngoài để đi lên tầng mười hai giải cứu Chu Nhược Mai cùng Lê Uy Long được.
Tuy nhiên, khi hai người nhìn thấy Lê Uy Long đi lên thì đều cảm thấy yên tâm, chỉ cần Lê Uy Long đi lên thì chắc chắn sẽ có thể cứu được Chu Nhược Mai.
Cho nên bọn họ ở lại đại sảnh tầng một, giải quyết những nhân viên bảo vệ này trước, cứu Triệu Đình Tuy ra đã rồi nói sau.
! !
Lúc này, trong phòng tổng thống trên tầng mười hai.
Phan Thiên nhìn Chu Nhược Mai và Ngô Vy đã bị nhốt lại trong phòng, không thể chờ đợi vội vàng đi về phía họ.
"Anh muốn làm gì?" Chu Nhược Mai nhìn gương mặt dữ tợn của Phan Thiên lại gần, hoảng sợ hỏi.
"Biết thừa rồi còn hỏi, đương nhiên là muốn mấy làm chuyện nam nữ thích làm với nhau rồi!" Phan Thiên cười xấu xa.
"Anh đừng có lại đây!" Trầm Ngưng Hương cũng bắt đầu sợ hãi.
Nhưng làm sao Phan Thiên có thể không lại gần được?
Hắn ta vừa đi tới, vừa nói một cách khó khăn: "Hai người các em đều là tuyệt sắc giai nhân, tôi nên làm với ai trước đây?"