Lê Uy Long không ngờ những người nước ngoài này có mang theo súng!
Hơn nữa, còn dám ở ngay sảnh lớn, chỉa súng vào anh!
Lưu Bảo Thông thấy Lê Uy Long đột ngột bị nhiều nòng súng chỉa vào người như vậy, kinh ngạc.
Nhiều nòng súng chỉ vào Lê Uy Long cùng một lúc như vậy, anh ta cũng không có cách giải quyết.
Chuyện không nắm chắc trăm phần trăm, anh ta không dám manh động.
Nếu không, mất nhiều hơn được, như vậy sẽ làm cho Lê Uy Long bỏ mạng dưới họng súng của họ.
Những người vây xem vốn chỉ muốn hóng chuyện, không ngờ những người nước ngoài này vừa tới chưa nói gì đã rút súng!
Họ sợ đến ngu người, lần lượt rời đi.
Nếu dùng tay không đánh nhau, họ sẽ rất vui vẻ mà hóng chuyện, nhưng bên kia lại lấy súng ra, họ cũng chẳng dám hóng nữa.
Súng đạn không có mắt, nếu nổ súng, họ bị đạn lạc bắn trúng, lúc đó thì xong đời.
Nhân viên thu phí cũng bị doạ cho chạy mất dép hết.
Chỗ thu phí vốn dĩ rất đông, giờ đã trống không, chỉ có Lệ Dung, Kiều Vy, Bích Loan và Lưu Bảo Thông là còn đứng ở chỗ cũ,
Lệ Dung, Kiều Vy và Bích Loan nhìn thấy Lê Uy Long bị mấy người nước ngoài chỉa súng vào người, đều bị doạ đến mặt mũi trắng bệch.
Các cô muốn cứu Lê Uy Long, nhưng không làm được gì.
Lê Uy Long thấy Lệ Dung và Kiều Vy, Bích Loan vẫn chưa chạy đi, vội nói với Lệ Dung: “Cô Dung, cô hãy đưa hai người bọn họ chạy đi!”
“Bọn tôi đi rồi, cậu phải làm sao?” Lệ Dung hỏi.
“Tự tôi có cách, mọi người ở đây, chỉ thêm gánh nặng cho tôi thôi.” Lê Uy Long nói.
“Được......vậy cậu cẩn thận đó.” Lê Giai Huệ biết bản thân ở đây cũng không giúp gì được cho Lê Uy Long, chỉ thêm gánh nặng cho anh ta, liền kéo Kiều Vy và Bích Loan chạy đi.
Lúc này, cái tên Hồ Nam bị Lê Uy Long đánh lúc trước, cũng cầm lấy súng, chỉa vào trán Lê Uy Long , đắc ý nói: “Lúc nãy mày kiêu ngạo lắm mà? Đến đánh tao đi!”
“Mấy người dám tàng trữ súng ống ở trong Long Quốc của chúng tôi, còn dám chỉa súng vào tôi, các người hết đường sống rồi.” Lê Uy Long mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói.
Thấy mấy người nước ngoài này có mang súng, anh ta đã nghĩ đến những tên lính đánh thuê đang bí mật thâm nhập vào tập đoàn Đế Hào mà Thiên Thành đã báo.
Những tên người nước ngoài này, cực kỳ có thể là những tên lính đánh thuê kia!
Trừ lính đánh thuê ra, làm gì có ai dám xử dụng súng công khai ở Long Quốc?
Nếu họ đã là lính đánh thuê, hơn nữa còn chỉa súng vào anh ta, vậy bọn họ chắc chắn chết không cần nghi ngờ.
Chỉ cần, Thiên Thành đưa đội đặc chủng tinh anh tới đây, thì giờ chết của họ tới rồi!
“Cái chết ở ngay trước mắt rồi, mày còn cứng miệng quá nhỉ!” Hồ Nam không ngờ Lê Uy Long bị chỉa súng vào người mà không có chút hoảng sợ nào, còn có thể kiên định như vậy, làm cho gã rất không vui.
“Rốt cuộc mấy người là ai?” Lê Uy Long lạnh lùng hỏi.
“Mày không cần quan tâm bọn tao là ai, nếu mày không muốn chết, thì quỳ xuống dập đầu với bạn tao, thừa nhận đàn ông của Long Quốc toàn lũ nhát gan, là đồ bỏ đi.
Thì tao chỉ đánh gãu tay chân mày, tha cho mày một mạng.” Hồ Nam không hề vội nổ súng bắn Lê Uy Long, mà muốn làm nhục anh ta trước.
“Anh đừng có mơ, Long Quốc của chúng tôi là một nước lớn, anh hùng lớp lớp, đàn ông nhiều không cần đếm, muốn tôi quỳ trước mặt anh, anh bỏ cái ý định đó đi!” Lê Uy Long nói.
“Có tin tao nổ dúng bắn nát chân mày ngay bây giờ không?” Hồ Nam thấy Lê Uy Long bị chỉa súng vào người cũng không chịu quỳ, nháy mắt lửa bốc lên đầu.
“Anh Thiên......” Lưu Bảo Thông muốn đi cứu Lê Uy Long, nhưng lại không dám làm bừa, phút chốc không biết nên làm thế nào.
“Anh đi gọi điện nói cho Thiên Thành, tôi bị người ta chỉa súng vào người, bảo anh ta đến nơi, thì xử đẹp đám người này đi.” Lê Uy Long nói với Lưu Bảo Thông.
“Được!” Lưu Bảo Thông lập tức rời đi, chạy đến một góc không người, gọi cho Thiên Thành.
Lúc này Thiên Thành và Hà Ngọc Lan dẫn theo đội đặc chủng tinh anh chạy nhanh hết mức đến bệnh viện, đột ngột nhận được cuộc gọi của Lưu Bảo Thông, anh ta lập tức nhấc máy.
“Bác sĩ Thông, có chuyện gì vậy?” Thiên Thành hỏi.
“Tướng quân Cương, mọi người đến đâu rồi?” Lưu Bảo Thông hỏi gấp.