“Vì cô ấy là vô địch, nhìn khắp thế giới cũng không gặp được đối thủ, thế nên không muốn chơi cờ tướng.
Kiểu cao thủ vô địch chơi cờ không có đối thủ này, sự cô đơn khó có nổi một lần thua này, mấy người không thể hiểu được đâu.” Lê Uy Long dùng lời mà Chu Nhược Mai nói tối đó để nói với bọn họ.
Mọi người nghe thấy, tất cả đều thấy kinh ngạc, không ngờ Chu Nhược Mai đã đạt đến trình độ cao thủ vô địch này rồi.
“Xem ra, khả năng đánh cờ của chị dâu đã đạt đến đỉnh cao rồi, trình độ vô địch thiên hạ rồi!” Thiên Thành cảm thán nói.
“Đúng vậy, người đã đến cấp bậc này rồi giống như Độc Cô Cầu Bại vậy, chắc chắn cao thủ thì luôn cô đơn.” Một người đặc chủng ưu tú nói.
“Được rồi, mọi người đừng khen cô ấy nữa.
Đó là cô ấy tự nói với tôi, cũng không biết là thật hay giả.” Lê Uy Long nói.
“Chị dâu đã dựa vào ưu thế tuyệt đối mà đạt được danh hiệu quán quân vua cờ tướng mới của giải thi đấu cờ tướng toàn quốc, dĩ nhiên lời cô ấy nói là thật rồi!” Thiên Thành nói.
“Tôi bảo cô ấy nhìn thế cờ này một chút, xem cô ấy có thể giải được không.
Nếu có thể giải được, mới tính là cô ấy có bản lĩnh.” Lê Uy Long nói.
“Được, tôi tin chị dâu chắc chắn có thể giải được thế cờ này.” Thiên Thành nói.
“Kẻ địch đã tìm được đến bên cửa đá rồi, chắc chắn cũng thấy thế cờ tàn cuộc này, bọn chúng nhất định sẽ mời cao thủ đến giải thế cờ này trước.
Mọi người cần bí mật giám sát từng hành động của bọn chúng, nếu bọn chúng giải được thế cờ này trước, lấy được kho báu bên trong, chúng ta sẽ tiêu diệt hết bọn chúng ở đây.” Lê Uy Long giao phó.
“Vâng!” Mọi người đồng thanh nói.
“Mọi người cũng không cần lo lắng người của chúng ta ít, sức không đủ.
Nếu chiến đấu với bọn họ, tôi sẽ gọi chỉ huy Minh Hải ở khu vực chiến đấu phía nam phái đội quân tinh nhuệ đến tiếp viện cho chúng ta.” Lê Uy Long muốn mọi người có lòng tin nên đã nói kế hoạch của mình cho bọn họ nghe.
“Soái tướng xin hãy yên tâm, dù không có quân tiếp viện, để bảo vệ kho báu của Long Quốc chúng ta, chúng tôi cũng sẽ chiến đấu với kẻ địch đến giọt máu cuối cùng!” Hà Ngọc Lan nói.
“Được! Chỗ này không nên ở lâu, đỡ khiến kẻ địch biết chúng ta đến đây.
Để cỏ dại về chỗ cũ đi, chúng ta quay về thôi!” Lê Uy Long nói.
Tiếp sau đó mọi người hành động, lấy cỏ dại lúc trước cố gắng để về chỗ cũ, lấp đi cửa động.
Sau đó, mọi người liền quay về.
Trên đường quay về, Lê Uy Long đến tiệm văn phòng phẩm mua một bộ cờ tướng, để dùng cho Chu Nhược Mai giải thế cờ tối nay.
Đến tối, Lê Uy Long đột nhiên cảm thấy Chu Nhược Mai đã quá lâu rồi chưa chơi cờ tướng, không biết rốt cuộc thực lực của cô có ổn hay không.
Dù tối hôm đó cô có thể giải thế cờ tàn cuộc của ông lão bên đường, nhưng như Hà Ngọc Lan đã nói, kiểu như ông lão bày cờ bên đường như thế, chỉ là lừa đảo mà thôi, thực lực cũng rất bình thường.
Khả năng đánh cờ của bản thân, dẫu sao cũng mạnh hơn ông lão rất nhiều.
Bởi vì thế, anh quyết định chơi mấy ván với Chu Nhược Mai trước, thử khả năng đánh cờ của cô, đồng thời cũng giúp cô khôi phục khả năng đánh cờ một chút.
Chuyện chơi cờ như thế này cũng không khác chơi bóng nhiều lắm.
Lâu rồi không đánh chắc chắn sẽ không quen, không đúng trạng thái.
Nếu đột nhiên bày thế cờ tàn cuộc ở trong cửa đá để Chu Nhược Mai giải, độ khó của thế cờ tàn cuộc đó quá cao, nhỡ Chu Nhược Mai cũng bị tẩu hỏa nhập ma thì phải làm sao?
Tiếp sau đó, Lê Uy Long bày bộ cờ lên bàn trong phòng khách, đợi đến lúc Chu Nhược Mai quay về.
Lúc Chu Nhược Mai về đến nhà, thấy Lê Uy Long đang ngồi ở phòng khách, trên bản bày một bộ cờ, có phần không hài lòng nói: “Hóa ra anh ở nhà lại nhàm chán đến thế, tự mình chơi cờ sao? Nếu anh cảm thấy chán quá, thì đến công ty giúp em đi! Bây giờ công ty không tuyển được ai, đang cần người.”
Lê Uy Long chảy mồ hôi, vội vàng nói: “Anh không chán, cũng không tự mình chơi cờ, anh muốn chơi hai ván với em.”
“Em không có hứng, anh không cùng cấp với em, hành hạ người mới không vui.” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long lại chảy mồ hôi, khẩn cầu: “Dù sao thì em cũng tan làm rồi, cũng không có chuyện gì làm, thì chơi hai ván với anh đi!”
“Em sắp bị chuyện ở công ty phiền chết rồi, nào có tâm trạng chơi cờ với anh?” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai không muốn chơi với mình, chỉ có thể khích tướng: “Em nói em đã đạt được giải quán quân cuộc thi cờ tướng toàn quốc, anh rất nghi ngờ là em bịa ra.
Bây giờ anh khiêu chiến với em, em có dám đáp ứng chiến không?”
“Đùa cái gì thế? Giải quán quân toàn quốc của em là hàng thật giá thật đấy, cúp vẫn để bên nhà họ Chu, nếu không đã cầm ra cho anh xem rồi.” Chu Nhược Mai bị Lê Uy Long nghi ngờ, lập tức có phần gấp gáp: “Anh tưởng em là anh à, cả ngày chỉ biết bịa chuyện, anh thấy em giống người bịa chuyện thế sao?”
“Anh thấy em hơi giống.” Lê Uy Long thiếu đánh nói.
“Anh…” Chu Nhược Mai lập tức chán nản.
“Nếu em có thể đánh thắng anh, anh mới tin em thực sự đạt giải quán quân.
Nếu không, dù em có cầm cúp ra, anh cũng không tin đâu.
Ai mà biết cúp đó là thật hay giả chứ!” Lê Uy Long nói.
“Anh thiếu đòn phải không? Trình độ như anh, trong vài phút em có thể hành anh như chó, hành hạ đến mức anh phải nghi ngờ cuộc đời này!” Chu Nhược Mai nói.
“Nói nhiều cũng không có tác dụng gì, lấy thực lực của em ra để nói, chúng ta phân thắng bại trên bàn cờ!” Lê Uy Long nói.
“Phân thắng bại gì? Không cần phân, đã định ra em thắng, anh thua rồi.” Chu Nhược Mai nói.
“Ngại quá, dùng sai thành ngữ rồi.
Thế chúng ta phân cao thấp trên bàn cờ đi!” Lê Uy Long nói.
“Anh chắc là anh thật sự muốn khiêu chiến em chứ?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, cờ đã bày ra rồi, chẳng lẽ còn giả được?” Lê Uy Long nói.
“Sao đột nhiên lại muốn khiêu chiến cờ tướng với em?” Chu Nhược Mai không biết tại sao Lê Uy Long lại dâng trào tâm huyết đến khiêu chiến điểm mạnh của mình thế, lại hỏi.
“Bởi vì em nói em là quán quân cuộc thi đấu cờ tướng, chỉ cần đánh bại em, anh chính là vua cờ tướng mới.” Lê Uy Long nói.