Long Uy Chiến Thần


“Anh đừng nằm mơ nữa, nhìn trên cả Long Quốc này, không có ai dám khiêu chiến.

Từ sau khi em đạt được giải quán quân, những vua cờ tướng đó không phục, bảo em tải phần mềm cờ tướng hàng ngày, đối đầu với tôi trong trò chơi, kết quả từng người đều bị em ngược đến nghi ngờ cuộc đời này, rời khỏi diễn đàn cờ.

Thiên Vương Dực, Hồ Dung Điệp gì đó gặp phải em trong trò chơi đều sợ hãi chạy hết.” Chu Nhược Mai nói.
“Có phóng đại đến thế không!” Lê Uy Long cố tình bày ra dáng vẻ không tin, hỏi.
“Tin hay không tùy anh.

Những người em vừa mới nói đều là bậc thầy cờ tướng cao cấp Long Quốc, nhưng bọn họ gặp em rồi đều phải quỳ hết.

Bây giờ đã không còn ai dám khiêu chiến với em rồi, em cũng xóa trò chơi kia rồi, nếu không cho anh xem cấp bậc của em.

Lúc đó em đã đến cấp chín – ba cao nhất, xác suất thắng là trăm phần trăm, đã vô địch từ lâu rồi.” Chu Nhược Mai nói.
“Phóng đại như thế, không phải là muốn dọa anh sao? Chẳng lẽ em sợ thua anh, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng vua cờ của em, không dám ứng chiến với anh?” Dĩ nhiên là Lê Uy Long tin lời của Chu Nhược Mai, chỉ là anh cũng chưa thực sự lĩnh hội bản lĩnh của Chu Nhược Mai, thế nên muốn khích cô đánh vài ván, xem khả năng đánh cờ của cô, rồi mới quyết định có để cô giải thế cờ tàn cuộc trên cửa đá hay không.
“Không phải em không dám ứng chiến, mà là không muốn hành anh.

Em đường đường là vua cờ của Long Quốc, chơi cờ với người không có danh tiếng gì như anh, truyền ra chỉ sợ người ta sẽ nói em bắt nạt anh.” Chu Nhược Mai nói.
“Chơi hai ván với anh lại khó thế sao? Hai vợ chồng chúng ta đóng cửa lại tự mình chơi mấy ván cờ tướng, ai truyền ra chứ! Em càng không dám chơi với anh, anh càng nghi ngờ em bịa ra.” Lê Uy Long nói.
“Được rồi, nếu anh đã quyết tâm muốn tìm ngược, thế thì em sẽ giúp anh một tay, chơi với anh một ván, để anh biết rằng cái gì gọi là cao thủ cờ tướng chân chính!” Chu Nhược Mai thấy Lê Uy Long xem thường mình như thế, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, quyết định cho anh một bài học.
“Được, vậy mau đến đây nào!” Lê Uy Long vui vẻ nói.
“Chơi cờ với người có trình độ như anh, em chấp anh một xe một mã một pháo.

Hơn nữa, nếu trong vòng hai mươi bước mà em không thắng được anh, thì coi như em thua!” Chu Nhược Mai rất kiêu ngạo nói.
“Kiêu ngạo thế?” Lê Uy Long không ngờ Chu Nhược Mai lại nhắc đến điều kiện như thế, dựa vào khả năng đánh cờ của cô, chấp một xe một mã một pháo, có thể đánh bại mình, nhưng trong hai mươi bước có thể thắng được, anh có phần không tin.
“Đúng, người có thực lực thì kiêu ngạo thế đấy.” Chu Nhược Mai nói.
“Nếu em thua thì sao?” Lê Uy Long cảm thấy nếu đã cược chút gì thì phải kích thích một chút.
“Nếu em thua, từ nay em sẽ để anh ngủ trên giường với em.” Chu Nhược Mai nói.
“Ha ha, được! Được! Vậy mau bắt đầu thôi!” Lê Uy Long hứng thú nói.
“Đợi đã, nếu anh thua thì sao?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Nếu anh thua, anh làm việc nhà một năm.” Lê Uy Long nói.
“Không được, việc nhà vốn là anh làm rồi, đổi cái khác đi.” Chu Nhược Mai mới không đồng ý với Lê Uy Long.
“Vậy thì anh cũng không biết nên phạt anh cái gì, em nói đi, anh thua rồi thì em muốn anh làm gì?” Lê Uy Long nói.
“Em muốn mỗi tối anh đun nước rửa chân cho em, anh có dám cược không?” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng, nói: “Được, quyết định như thế, bắt đầu thôi!”
Anh cảm thấy mình có thể không thua Chu Nhược Mai, chỉ cần trong hai mươi bước Chu Nhược Mai không thắng được mình, mình cũng tính là thắng rồi, từ nay có thể ngủ trên giường với cô.

Chuyện tốt thế này, dĩ nhiên là muốn cược với cô một lần, lỡ bản thân thực sự thắng thì sao?
Tiếp theo, Chu Nhược Mai lấy một xe, một mã, một pháo của mình ra, sau đó chơi cờ cùng Lê Uy Long.
Chu Nhược Mai cũng không biết khả năng đánh cờ của Lê Uy Long thế nào, vừa bắt đầu mấy bước, cô cũng không quan tâm.
Sau khi đánh vài bước, Chu Nhược Mai kinh ngạc phát hiện rằng, khả năng đánh cờ của Lê Uy Long cũng không tệ, mình lại khá bị động.
“Ấy, không ngờ anh thật sự có bản lĩnh!” Chu Nhược Mai nói.
“Dĩ nhiên rồi, không có bản lĩnh, sao anh lại dám khiêu chiến với vua cờ như em chứ! Bây giờ em đã rất bị động rồi, anh thấy trong hai mươi bước sao em có thể thắng anh được? Theo thế cờ bây giờ, đừng nói trong hai mươi bước em không thắng được anh, có khả năng trong hai mươi bước em sẽ thua anh.” Lê Uy Long thấy khả năng đánh cờ của Chu Nhược Mai cũng chỉ đến thế, trong lòng không khỏi có phần thất vọng.

Chẳng lẽ cô thật sự phóng đại ra, có hơi nói quá sự thật rồi?
Nếu trình độ của Chu Nhược Mai là thế này, vậy thế cờ tàn cuộc phải mời người có trình độ cao khác mới có thể giải được.
“Anh đừng kiêu ngạo, vừa nãy em còn chưa thực sự nghiêm túc đâu, bây giờ em nghiêm túc rồi.

Để anh chiếm ưu thế một chút thì sao? Một khi em nghiêm túc rồi, thì chính em cũng sợ!” Chu Nhược Mai thấy Lê Uy Long có bản lĩnh, quyết định nghiêm túc hẳn.
“Em cứ chém đi, chém nhiều vào, đợi khi thua rồi anh xem em còn chém thế nào.

Xem ra, tối nay anh có thể ngủ trên giường rồi.” Lê Uy Long nói.
“Anh đừng nằm mơ, nhìn bước đi!” Chu Nhược Mai nói xong, bắt đầu nghiêm túc chơi cờ.
Sau đó, Lê Uy Long phát hiện chỉ trong vài bước cờ, Chu Nhược Mai đã ngăn được sóng dữ, thay đổi thế cờ!
Vốn quân của mình rất nhiều, lại chiếm được thế tấn công, bây giờ tình thế lại đột ngột xoay chuyển, trở nên nguy hiểm bốn bề!
Hóa ra, một khi Chu Nhược Mai nghiêm túc lên, thực sự rất lợi hại!
Sau khi chơi mấy bước nữa, Lê Uy Long đã chảy mồ hôi đầy đầu.

Dù quân cờ của mình nhiều, nhưng nói chung bước nào cũng bị dẫn dắt, không thể di chuyển.
Muốn liều chết với Chu Nhược Mai, nhưng hoàn toàn không thể liều được!
Sau vài bước nữa, một xe, một mã, một pháo của Chu Nhược Mai đều giấu sát chiêu khắp nơi, chỉ cần Lê Uy Long không cẩn thận sẽ bị một kiếm giết chết.
Huống hồ là, sau mười bước, con tốt của Chu Nhược Mai đã qua biên rồi, quân vây bốn mặt.
Lê Uy Long bắt đầu luống cuống tay chân, được cái này mất cái kia, rất nhiều quân đều phải đưa cho Chu Nhược Mai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận