"Đương nhiên rồi, bởi vì ở phương diện này em có thiên phú dị bẩm mà." Chu Nhược Mai nói.
"Anh muốn học đánh cờ, em có thể chỉ điểm một hai chỗ cho anh không?" Lê Uy Long nghĩ nếu học tập kỹ thuật chơi cờ của cô một chút, sau đó nói không chừng mình có thể phá thế cờ kho báu, cứ như vậy cũng không cần Chu Nhược Mai phải mạo hiểm.
"Không được, thiên phú ở phương diện cờ tướng của anh quá kém.
Em đã nhường anh một xe một ngựa một pháo mà anh còn không thể giữ vững hai mươi nước cờ, loại thiên phú giống như anh, em có dạy thế nào thì anh cũng không thể cải thiện được đâu." Chu Nhược Mai nói.
"…" Lê Uy Long bị Chu Nhược Mai khinh bỉ như vậy, lập tức toát mồ hôi.
"Tại sao đột nhiên vô duyên vô cớ anh muốn theo em đánh cờ vậy?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Bởi vì chúng ta là vợ chồng mà, nếu như tài đánh cờ của anh có thể tương đương với em, về sau nếu chúng ta không có việc gì làm thì có thể cùng nhau đánh cờ nha, hun đúc một chút tình cảm sâu đậm." Lê Uy Long nói.
"Quên đi thôi, đời này anh không thể nào đạt tới cấp bậc giống như em đâu, em đã bỏ xa anh hơn mười con phố rồi, mặc kệ anh có khắc khổ nghiên cứu như thế nào đi chăng nữa, có thúc ngựa cũng không đuổi kịp được em.
Bởi vì thiên phú của anh sẽ quyết định thành tích của anh." Chu Nhược Mai nói.
"Thiên phú thật sự quan trọng như vậy à?" Lê Uy Long có chút không cam lòng hỏi.
"Đương nhiên.
Người có thiên phú, có khả năng tự mình lĩnh hội ra rất nhiều chiêu thức kỳ diệu, tùy cơ ứng biến.
Người không có thiên phú, có đến kiếp sau thì trình độ cũng vẫn đình trệ không tiến bộ mà thôi." Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai nói rất có đạo lý, liền hủy bỏ suy nghĩ học đánh cờ với cô.
"Anh không có vấn đề gì đấy chứ?" Chu Nhược Mai thấy Lê Uy Long không nói liền hỏi.
"Không có." Lê Uy Long nói.
"Không có vấn đề gì thì nhanh đi bưng nước tới rửa chân cho em đi." Chu Nhược Mai duỗi cái lưng mệt mỏi nói: "Về sau mỗi khi trời tối đều có người rửa chân cho em đây, thật sảng khoái!"
"Chờ, chờ một chút." Lê Uy Long quyết định phải cho Chu Nhược Mai nhìn thấy thế cờ này.
"Còn chờ cái gì nữa? Không phải anh thật sự muốn trốn nợ đấy chứ?" Chu Nhược Mai nói.
"Anh muốn đánh cược một lần nữa với em." Lê Uy Long nói.
"Còn đánh cược cái gì nữa? Không phải vừa mới nói sao, lấy trình độ của anh, chỉ cần em nghiêm túc, trong vòng mười lăm nước cờ liền có thể giải quyết anh! Anh có hiểu rõ trình độ của mình hay không vậy?" Chu Nhược Mai hơi không kiên nhẫn nói.
"Lần này anh muốn đánh cược với em một ván, anh cược em không phá được thế cờ của anh!" Lê Uy Long nói.
"Nực cười, trên đời này không có thế cờ nào mà em không phá được!" Chu Nhược Mai nói.
"Anh không tin.
Nếu như em có thể phá thế cờ này của anh, không những tối nào anh cũng rửa chân cho em mà còn đấm lưng xoa bóp nữa." Lê Uy Long nói.
"Chuyện này là thật?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Đương nhiên, có lúc nào anh nói chuyện mà không giữ chữ tín đâu?" Lê Uy Long nói.
"Tốt thôi, anh bày thế cờ ra đi, em phá cho anh xem!" Chu Nhược Mai nói.
"Được, nếu như em không phá được.
Lần cược thua vừa rồi của anh liền xóa bỏ, anh cũng không cần phải rửa chân cho em, được không?" Đương nhiên là Lê Uy Long hi vọng Chu Nhược Mai có thể phá giải thế cờ kia, mình có rửa chân cho cô cũng không sao, dù sao thế cờ kia cũng có liên quan đến kho báu của Long quốc.
Nhưng một khi cô không phá giải được, anh cũng muốn thừa cơ triệt tiêu lần thua cược vừa rồi của mình.
"Được thôi, không thành vấn đề, chớ nói nhảm, anh mau bày ra đi!" Chu Nhược Mai chờ Lê Uy Long rửa chân cho mình, nghĩ phải phá giải thế cờ kia sớm một chút.
"Được!"
Thế là Lê Uy Long dựa theo ký ức, chậm rãi bày ra thế cờ trên cửa đá kia.
Mặc dù kĩ thuật chơi cờ của anh không bằng Chu Nhược Mai, nhưng ghi nhớ thế cờ trên cửa đá kia vào trong đầu, vẫn có thể làm được.
Điện thoại di động của anh cũng có ảnh chụp của thế cờ kia, nhưng anh không muốn để Chu Nhược Mai biết bí mật phía dưới núi Hổ Sơn nhanh như vậy.
Cho nên, anh cũng không mở ảnh chụp của thế cờ trong điện thoại ra xem.
Khi Lê Uy Long hoàn toàn bày ra thế cờ trên cửa đá kia, vẻ mặt của Chu Nhược Mai thay đổi rất lớn, hít vào một ngụm khí lạnh.