Long Uy Chiến Thần


Đúng là sự cái gì sẽ xảy ra cái đó mà, lúc nãy mình còn lo lắng Hà Ngọc Lan gọi điện thoại cho mình, sẽ khiến mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa được.

Bây giờ thì hay rồi, thực sự bị chất vấn rồi đây.
“Anh sợ ảnh hưởng đến công việc của em, nên ra ngoài nghe điện thoại, một người đàn ông thẳng thắn cứng rắn như anh làm sao có thể có người phụ nữ xinh đẹp nào gọi điện cho anh chứ?” Lê Uy Long rất nhanh liền trấn tĩnh lại, giải thích nói.
“Anh đừng nói nhảm nữa, đem điện thoại qua đây cho em xem.” Chu Nhược Mai gần đây rất nhạy cảm, cô không tin lời của Lê Uy Long.
Lê Uy Long lại đổ mồ hôi hột, nếu như đưa điện thoại cho Chu Nhược Mai kiểm tra, nhất định sẽ thấy được cuộc nói chuyện giữa mình với Hà Ngọc Lan vừa rồi.

Anh thực sự hối hận lúc nãy tại sao mình không xóa nhật ký cuộc gọi đi.
Nhưng cho dù có xóa đi nhật ký cuộc gọi đi nữa, Chu Nhược Mai cũng biết được mình vừa nói chuyện điện thoại, nếu không có nhật ký cuộc gọi, thì cô sẽ càng nghi ngờ thêm thôi.
Chuyện đã đến nước này, Lê Uy Long dứt khoát thẳng thắn thừa nhận nói: “Lúc nãy là Hà Ngọc Lan gọi điện thoại đến cho anh.”
“Hà Ngọc Lan? Chính là cô bạn chiến hữu không màng ngàn dặm đến Đà Lạt thăm anh đó sao?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Đúng vậy, chính là cô ấy.” Lê Uy Long nói.
“Anh không phải nói là không có người phụ nữ nào gọi điện thoại cho anh hay sao? Lẽ nào Hà Ngọc Lan không phải là phụ nữ?” Chu Nhược Mai nói.
“Mặc dù cô ấy là phụ nữ, nhưng giữa anh với cô ấy chỉ có mối quan hệ chiến hữu với nhau.

Cô ấy có tình huống khẩn cấp cần phải báo cáo với anh.” Lê Uy Long nói.
“Báo cáo? Cứ nói như anh giống như sếp của cô ấy vậy, cô ấy báo cáo cái gì?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Đó không phải là báo cáo, anh đã dùng sai từ rồi.

Đó là thông báo cho anh.” Lê Uy Long sửa lại.
“Tình huống khẩn cấp gì?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Hiện tại có một nhóm người không rõ lai lịch ở tầng dưới, bọn họ có thể gây ra việc bất lợi với em.” Chuyện đã đến nước này, Lê Uy Long dứt khoát nói với Chu Nhược Mai về những tình huống này, để cô có tâm lý chuẩn bị.
“Thiệt hay giả vậy? Anh không cố ý bịa ra loại chuyện này để che giấu mối quan hệ không bình thường của hai người đó chứ?” Chu Nhược Mai nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Đó là sự thật, anh đã nói dối em khi nào chưa?” Lê Uy Long nói.
“Lần trước em đã bị bắt cóc một lần ở tầng dưới trong công ty, anh tuyệt đối đừng đùa kiểu này với em, em không thể chịu đựng được những trò đùa như vậy.” Chu Nhược Mai nói.
“Anh không có nói đùa với em, lát nữa em hãy cẩn thận một chút, nhớ theo sát ở bên cạnh anh là được.” Lê Uy Long nói.
“Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Nếu đúng như anh dự đoán, thì bọn họ đang muốn bắt cóc em.” Lê Uy Long nói.
“Nếu anh đã biết bọn họ muốn bắt cóc em, tại sao không báo án trước cho người của hộ pháp đi, để người của hiệp hội hộ pháp bắt bọn họ đi trước, sau đó chúng ta mới đi xuống?” Chu Nhược Mai nói.
“Bây giờ anh không thể trăm phần trăm chắc chắn là bọn họ muốn bắt cóc em, chúng ta đi xuống thăm dò trước đi, không sao đâu, có anh ở đây.” Lê Uy Long làm việc không bao giờ thích để cho người của hiệp hội hộ pháp can thiệp, anh muốn tự mình giải quyết, giết chết những người đó ngay tại chỗ này.
“Bọn họ đi theo băng nhóm, một mình anh có thể ứng phó được không?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Không phải chỉ có một mình anh chiến đấu, Thiên Thành và Hà Ngọc Lan bọn họ đã mai phục ở xung quanh.” Lê Uy Long nói.

Dù sao thì sớm muộn gì Chu Nhược Mai cũng sẽ biết được những chuyện này, cho nên anh dứt khoát nói cho cô ấy biết, để cô ấy có thể bình tĩnh lại.
Chu Nhược Mai nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, mới an tâm được một chút: “Được rồi, bây giờ đã là giờ tan làm rồi, chúng ta hãy đi xuống đi.”
Vì thế, Lê Uy Long liền cùng Chu Nhược Mai đi ra khỏi văn phòng, sau đó ngồi thang máy chuyên dụng của chủ tịch đi xuống lầu.
Khi họ xuống đến lầu dưới, Triệu Đình Tuy đội trưởng bảo vệ mới nhậm chức bước tới nói: “Anh Thiên, chị Dư Hân, có ba chiếc Porsche khả nghi đang đậu ở phía trước, tôi đã nhìn canh chừng bọn lâu lắm rồi, anh có muốn tôi đuổi bọn họ đi ngay bây giờ không?”
“Không cần, anh đừng theo đến đó, tôi sẽ đi xử lý.” Lê Uy Long nhìn thấy Triệu Đình Tuy cũng có thể phát hiện được những chiếc Porsche đó có điều đáng ngờ, khiến anh càng thêm khẳng định về năng lực của anh ta.
Suy xét đến lát nữa có thể sẽ xảy ra một cuộc chiến đấu, cho nên Lê Uy Long không cho Triệu Đình Tuy đi theo, là để tránh súng đạn sẽ làm anh ta bị thương.
“Nhưng hai người qua đó liệu có gặp nguy hiểm gì hay không?” Triệu Đình Tuy không yên tâm nói.
“Không sao đâu, bọn họ chỉ có khả nghi mà thôi.

Nếu họ dám làm điều gì bất lợi với tôi và Dư Hân, tôi có thể giải quyết bọn họ.” Lê Uy Long nói.
Triệu Đình Tuy nghe Lê Uy Long nói như vậy, nên cũng không nói nhiều nữa: “Được thôi, vậy thì hai người nhớ cẩn thận đấy.”
“Tôi biết mà, Dư Hân, chúng ta đi thôi.” Lê Uy Long nói xong, liền nắm tay của Chu Nhược Mai đi về phía chiếc Bugatti Veyron của mình.
Ba chiếc Porsche đó đậu ở gần chiếc Bugatti Veyron của Lê Uy Long.

Nếu Lê Uy Long và Chu Nhược Mai muốn đi đến chỗ Bugatti Veyron, thì nhất định phải đi ngang qua ba chiếc Porsche đang được đậu ở bên cạnh.
Chu Nhược Mai biết rằng những người trong ba chiếc Porsche đó có thể sẽ gây ra điều bất lợi với cô, trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo lắng.
Khi Lê Uy Long nắm tay Chu Nhược Mai băng qua ba chiếc Porsche đó, thì cánh cửa của ba chiếc Porsche đột nhiên mở ra, có hàng chục người ngoại quốc với thân hình vạm vỡ từ trong ba chiếc Porsche đó lao ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận