Harry nói: “Chu Nhược Mai có một người bạn thân thiết tên là Nguyễn Tú Cẩm, chuyên viết tiểu thuyết trên mạng xã hội.
Hai người họ có mối quan hệ rất tốt, thân thiết như chị em ruột thịt.
Nếu như Nguyễn Tú Cẩm bị bắt cóc chắc chắn sẽ có thể uy hiếp được Chu Nhược Mai.” Harry nói.
“Được, anh đã tra được nơi ở của Nguyễn Tú Cẩm chưa?” George hỏi.
“Tôi đã tra được rồi.” Harry nói.
“Vậy việc này không nên chậm trễ, anh nhanh chóng đi lập kế hoạch hành động, bắt cóc Nguyễn Tú Cẩm đến hang động dưới núi Hổ Sơn, sau đó uy hiếp Chu Nhược Mai vào trong hang động để phá giải ván cờ.
Tối nay, tôi nhất định phải lấy được kho báu.” George nói.
“Vâng.” Harry lập tức đi ra ngoài sắp xếp.
Trên đường trở về, Chu Nhược Mai nghĩ đến chuyện đã xảy ra lúc nãy, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Rốt cuộc những người đó là muốn đối phó em hay là muốn đối phó anh đây?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Bọn họ vừa muốn đối phó em, đồng thời cũng muốn đối phó anh.” Lê Uy Long nói.
“Tại sao bọn họ lại muốn đối phó với em?” Chu Nhược Mai lại hỏi.
“Nếu đúng như anh dự đoán, bọn họ hẳn là muốn bắt em đi giúp phá giải ván cờ mà anh đã cho em xem vào đêm hôm qua.” Lê Uy Long nói.
“Phá giải ván cờ? Ván cờ tàn đó quan trọng đến như vậy sao, khiến cho bọn họ phải tốn sức tốn lực đến bắt em?” Chu Nhược Mai có chút kinh ngạc.
“Ván cờ tàn đó có liên quan đến kho tàng, đương nhiên là quan trọng rồi.” Bây giờ chuyện đã đến nước này, Lê Uy Long đành phải nói ra sự thật.
“Chẳng lẽ bên trong cửa đá có cất giấu kho báu?” Chu Nhược Mai cũng không ngốc, lập tức nghĩ đến điểm này.
“Đúng vậy, chỉ cần phá giải được ván tàn cục đó, mới có thể mở được cửa đá, mới có thể lấy được kho báu.” Lê Uy Long nói.
“Rốt cuộc là có kho báu gì?" Chu Nhược Mai lại hỏi.
“Chuyện này hiện tại anh cũng không biết được.” Lê Uy Long nói.
“Làm sao bọn họ biết được em biết chơi cờ nhỉ?” Chu Nhược Mai lại hỏi.
“Em đã từng giành được giải quán quân của cuộc thi đấu tranh giành vua cờ tướng trên toàn quốc, trên mạng đều có đưa tin, chỉ cần tra là bọn họ có thể biết được thôi.” Lê Uy Long nói.
“Nhưng vấn đề là hiện tại em cũng không thể phá giải được ván tàn cục đó mà.” Chu Nhược Mai nói.
“Bọn họ không biết em cũng không thể phá giải được ván tàn cục đó, chỉ biết được em là vua cờ trẻ tuổi và có tài năng nhất, cho nên mới muốn em chơi thử.” Lê Uy Long nói.
“Hóa ra là như vậy, tại sao anh lại hiểu rõ ý đồ của bọn họ đến như vậy?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Là Thiên Thành và Hà Ngọc Lan bọn họ đã điều tra ra được ý đồ của bọn họ.” Lê Uy Long nói.
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Liệu bọn họ có còn đến bắt em nữa không?” Chu Nhược Mai lại trở nên căng thẳng.
“Hiện tại những người chiến hữu của anh sẽ âm thầm bảo vệ chúng ta, em không cần phải lo lắng.
Em không cần phải làm gì cả, sau khi trở về nhà em chỉ cần ngoan ngoãn ở trong nhà là được, anh sẽ giải quyết chuyện này.” Lê Uy Long nói.
“Hôm nay anh đột nhiên đề xuất làm tài xế cho em, không phải chính là muốn bảo vệ em chứ?” Chu Nhược Mai nhớ tới sự bất thường của Lê Uy Long hôm nay, nên lại hỏi.
“Đúng vậy.” Lê Uy Long nói.
“Rốt cuộc anh còn có bao nhiêu chuyện đang giấu em?” Chu Nhược Mai lại hỏi.
“Không còn nữa, những chuyện nên nói anh đều đã nói cho em biết hết rồi.” Lê Uy Long nói.
“Nhưng em vẫn luôn cảm thấy rằng Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đều nghe theo lời anh.
Bọn họ thực sự chỉ là chiến hữu của anh đơn giản như vậy sao?” Chu Nhược Mai lại hỏi.
“Những chuyện trong quân đội anh hiện tại không tiện nói cho em biết, em cũng đừng hỏi quá nhiều, sau này em cũng sẽ biết thôi.” Lê Uy Long không muốn nói quá nhiều.
Nếu bây giờ nói cho Chu Nhược Mai biết rằng mình là hộ soái bảo vệ, cô chắc chắn sẽ không tin, hơn nữa cô rất có thể sẽ nghĩ rằng mình đang nói khoác.
Chu Nhược Mai nhìn thấy Lê Uy Long không muốn nói, cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Dù sao cô chỉ là một người ngoài cuộc, cũng không tiện hỏi quá nhiều về các vấn đề quân sự, cô cũng biết rằng nhiều chuyện trong quân đội phải được giữ bí mật nghiêm ngặt.
Ánh Hạ dẫn đội đi đến tập đoàn Galaxy, cho người đi phong tỏa hiện trường, không cho bất kỳ ai đến gần.