Vì vậy, Harry lập tức triệu tập đội ngũ của anh ta, sau đó cùng với George và Tôn Quốc Tài đi đến núi Hổ Sơn.
Lúc này, trên đường đi đến núi Hổ Sơn.
Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy mình được đưa tới vùng ngoại thành, càng đi càng hẻo lánh, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.
Mặc dù trên xe lúc này những người lính đánh thuê đó đã không còn bịt miệng Nguyễn Tú Cẩm nữa, nhưng Nguyễn Tú Cẩm cũng không muốn kêu hét nữa.
Bởi vì dù có ở trên xe kêu cứu, cũng căn bản không có ai nghe thấy.
Cô ấy đang ngồi ở giữa băng ghế sau, còn ở giữa cô ấy đều có hai người lính đánh thuê ở bên cạnh canh giữ, cho dù cô ấy có muốn nhảy xuống xe cũng không có cơ hội.
Hơn nữa, điện thoại di động của cô ấy đã bị tịch thu, cô ấy căn bản không thể gọi điện thoại đi kêu cứu.
“Các anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?” Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
“Lát nữa cô sẽ biết thôi.
” Một người lính đánh thuê nói.
“Các anh bắt cóc tôi để làm gì?” Nguyễn Tú Cẩm lại hỏi.
“Đợi lát nữa cô sẽ biết thôi.
” Người lính đánh thuê đó dường như chỉ biết nói một câu này, bất kể Nguyễn Tú Cẩm có hỏi câu gì, anh ta cũng đều trả lời như thế này.
Chiếc xe nhanh chóng được lái vào thung lũng của núi Hổ Sơn, Nguyễn Tú Cẩm bị đẩy ra khỏi xe.
Đêm nay trăng tối gió lớn, bầu trời chỉ có lấp lánh vài ánh sao sáng, khu vực xung quanh núi Hổ Sơn tối đen như mực, chỉ vọng lại tiếng kêu của một số loài côn trùng không biết tên.
Nhìn thấy xung quanh hoang vắng, Nguyễn Tú Cẩm lại càng thêm sợ hãi, cô ấy còn tự mình dựng lên rất nhiều cảnh tượng.
Vào đêm trăng tối gió lớn, đây là nơi tốt nhất để hảm hiếp xong rồi giết người diệt khẩu.
Vào đêm trăng tối gió lớn, cô ấy bị bốn gã người ngoại quốc đưa đến thung lũng không một bóng người này.
Ngoại trừ việc muốn hảm hiếp mình xong rồi giết người diệt khẩu, sau đó ném xác ngoài cánh đồng vắng, thì bọn họ còn có thể làm gì nữa?
Lần trước bị bang Lions Gate bắt cóc đến câu lạc bộ nhân gian tiên cảnh, cô ấy đã may mắn được Lê Uy Long đến cứu giúp, nhưng lần này còn ai có thể đến cứu mình đây? Xem ra đêm nay mình thật sự khó tránh khỏi cái chết rồi.
Nguyễn Tú Cẩm trong lòng không ngừng suy nghĩ lung tung, nhưng bốn người lính đánh thuê đó vẫn không có làm gì cô ấy cả, cũng không xuất hiện những chuyện như cô ấy đã tưởng tượng, mà chỉ là đứng bên cạnh giám sát chặt chẽ cô ấy.
Trong lòng cô ấy cũng không khỏi cảm thấy sầu não, chẳng lẽ những người này bắt mình đến đây, chỉ để cùng bọn họ ngắm cảnh thôi sao?
“Các anh đưa tôi đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?” Nguyễn Tú Cẩm lại hỏi.
“Đợi lát nữa cô sẽ biết thôi.
” Người lính đánh thuê đó vẫn dùng câu nói này để trả lời.
“Nếu các anh muốn tiền, tôi có thể đưa cho các anh, nhưng tôi chỉ yêu cầu các anh hãy để tôi đi.
” Nguyễn Tú Cẩm nghĩ rằng những người này có thể bắt cóc mình để uy hiếp tống tiền.
Nếu như tiền có thể dùng để đánh đổi mạng sống của mình, cô ấy cũng sẽ không chút do dự mà đưa cho bọn họ.
Trong những năm qua, cô ấy cũng đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc viết tiểu thuyết, có hơn vài trăm triệu khoản tiền được gửi vào ngân hàng.
Tiền chỉ là vật ngoài thân, cùng lắm là đi kiếm lại từ đầu, chỉ cần có thể giữ được sự trong trắng và tính mạng của mình là được, cứ để cho rừng còn xanh, sợ gì không có củi đốt?
“Chúng tôi không muốn tiền của cô.
” Người lính đánh thuê đó cuối cùng đã đưa ra một câu trả lời khác.
“Vậy thì các anh muốn gì?” Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
“Đợi lát nữa cô sẽ biết thôi.
”
Mười phút sau, Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy một đoàn xe lớn đang hùng dũng đi về phía thung lũng núi Hổ Sơn.
Sau khi những đoàn xe này chạy tới và dừng lại, người trên xe lần lượt đi xuống, nhân số có tới hai trăm người, tất cả đều là người ngoại quốc, chỉ có một ông cụ dáng dấp giống như người Long Quốc.
Nhìn thấy tình cảnh này, Nguyễn Tú Cẩm lại không khỏi bị dọa cho một phen sợ hãi, rốt cuộc hai trăm người này đến đây để làm gì? Không phải tất cả bọn họ đều là nhắm vào mình chứ?