“Cách gì?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Anh sẽ cùng em xuống hang động để cứu Nguyễn Tú Cẩm.” Lê Uy Long nói.
“Cái gì cơ? Anh Thiên, anh muốn cùng chị dâu đi xuống dưới hang động sao?” Thiên Thành nhất thời kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, tôi không thể để cô ấy một mình đi mạo hiểm được.” Lê Uy Long nói.
“Vậy còn chúng tôi thì sao? Có phải chúng tôi cũng sẽ theo xuống dưới hang động luôn phải không?” Thiên Thành hỏi.
“Không, các anh sẽ ở lại phía trên cửa hang động.” Lê Uy Long nói.
“Không được, chúng tôi không thể để anh cùng với chị dâu một mình đi xuống dưới mạo hiểm được.” Thiên Thành lập tức trở nên lo lắng, Lê Uy Long thân là hộ soái bảo vệ, vũ khí quan trọng của nước nhà, làm sao có thể để anh lấy thân mạo hiểm một mình đi vào trong hang động được?
“Đúng vậy, anh Thiên, nếu anh muốn đi xuống, thì chúng ta sẽ cùng nhau đi xuống.
Chúng tôi không thể để anh một mình đi xuống dưới mạo hiểm được.” Hà Ngọc Lan cũng nói.
Những người tinh anh đặc chủng đó nghe thấy Lê Uy Long nói muốn một mình đi xuống dưới hang động, tất cả bọn họ cũng đều trở nên lo lắng, lần lượt khuyên nói:
“Anh Thiên, anh hãy để chúng tôi đi xuống đó đi, anh ở lại trên đây là được.”
“Phải đó, anh cứ để chúng tôi đi xuống đó cứu người, còn anh và chị dâu cứ ở lại trên đây.”
“Nếu anh mà xảy ra sơ xuất gì, chúng tôi biết phải nói như thế nào với bề trên đây? Cho dù chúng tôi có phải chết một trăm lần, cũng khó mà thoát tội.”
Chu Nhược Mai nghe thấy những người chiến hữu của Lê Uy Long lại lo lắng đến như vậy, còn nói cái gì mà ăn nói với bề trên, trong lòng cô càng thêm kinh ngạc, chẳng lẽ Lê Uy Long là cấp trên của bọn họ? Hay là một nhân vật vô cùng quan trọng?
“Tôi đã quyết định rồi, các anh không cần phải nói nhiều nữa, nếu như các anh đều đi xuống, bọn họ nhất định sẽ tức nước vỡ bờ mà giết chết con tin, hơn nữa các anh cũng sẽ bị bọn họ bắn chết.
Còn hai vợ chồng chúng tôi đi xuống, bọn họ sẽ nghĩ rằng tôi đến đây để chịu chết, nên bọn họ sẽ không ra tay nhanh như vậy, bởi vì bọn họ vẫn còn muốn bắt vợ tôi phá giải ván cờ tàn cho bọn họ.” Lê Uy Long nói.
Anh chính là muốn đánh cược một phen, đánh cược đối phương bởi vì muốn cho Chu Nhược Mai phá giải ván cờ, mà sẽ không lập tức giết mình.
Bởi vì những kho báu ở đó đối với bọn họ hẳn là rất quan trọng, nếu không bọn họ cũng sẽ không điều động nhiều binh lính đánh thuê đến như vậy, hơn nữa còn không tiếc tiêu tiền mà đầu tư vào một tập đoàn Vương Lôi để che mắt người khác.
Anh đang đánh cược rằng trước khi còn chưa phá giải được ván cờ, đối phương sẽ không giết mình.
Bởi vì nếu như anh bị giết, thì nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Chu Nhược Mai, khiến cô không thể phá giải được ván cờ cho bọn họ.
“Nếu muốn chúng tôi trơ mắt nhìn anh đi xuống dưới hang động chịu chết, tôi không làm được.” Thiên Thành lần đầu tiên kháng mệnh, anh ta nhận lệnh của quốc vương Long Quốc phải bảo vệ Lê Uy Long, tuyệt đối không được để Lê Uy Long đi mạo hiểm như vậy.
“Thiên Thành, lẽ nào anh muốn kéo theo những người anh em này cùng đi chịu chết sao?” Lê Uy Long nhất thời nổi giận.
“Tôi không dám, nhưng tôi cũng không thể để anh đi chịu chết được.” Thiên Thành nói.
“Tôi đi xuống không phải để chịu chết.
Tôi đã nói rồi, bọn họ sẽ không lập tức giết chết tôi đâu, bọn họ còn muốn chị dâu anh giúp bọn họ phá giải ván cờ tàn đó nữa mà.
Nếu như tôi chết rồi, chị dâu anh chắc chắn sẽ không còn tâm trạng giúp bọn họ phá giải ván cờ tàn đó nữa.
Những món kho báu trong cửa đá thật sự rất quan trọng đối với bọn họ, bọn họ sẽ không giết tôi trước khi cửa đá này mở ra được đâu.” Lê Uy Long nói.
“Vậy thì anh đi xuống có ích gì? Nếu anh một mình đi xuống đó, cũng không thể cứu được Nguyễn Tú Cẩm.” Thiên Thành nói.
“Tôi đi xuống để tìm kiếm cơ hội tấn công bọn chúng và làm gián đoạn việc bố trí trận chiến của bọn họ, sau đó các anh mới từ trên đó xuống đây, cùng phối hợp với tôi đi tiêu diệt bọn họ.” Lê Uy Long nói.
“Thế nhưng bọn họ có nhiều người như vậy, một khi anh đánh nhau với bọn họ, tôi lo lắng rằng chúng tôi còn chưa xuống được tới dưới hang động, thì anh đã bị bọn họ đánh chết rồi.” Thiên Thành nói.
“Anh còn không hiểu rõ thực lực của tôi hay sao, cuộc chiến nguy hiểm nào mà tôi chưa từng trải qua chứ? Chỉ với hai trăm người lính đánh thuê, trong thời gian nhất định cũng không thể hạ gục tôi được.
Chỉ có tôi đi làm gián đoạn việc bố trí trận chiến và thu hút hỏa lực của bọn họ, chỉ bằng cách này, các anh mới có thể xuống một cách an toàn.
Nếu không, các anh một khi đi xuống dưới, mũi súng của bọn họ sẽ chĩa vào phía dưới cửa hang động, thì các anh sẽ bị giết chết mất, anh có hiểu không?” Lê Uy Long nói.