George vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Lê Uy Long đi cùng theo tới sao? Chẳng lẽ cậu ta không sợ chúng ta sẽ giết chết Nguyễn Tú Cẩm?”
“Anh ấy nói rằng nếu như ông dám giết con tin, thì đừng hòng muốn cho vợ của anh ấy xuống dưới giúp phá giải ván cờ.” Người lính đánh thuê đó nói.
“Tại sao các anh không lập tức giết chết Lê Uy Long đi?” George hỏi.
“Chúng tôi vừa định ra tay, nhưng thân thủ của anh ấy nhanh hơn còn đánh bay chúng tôi ra ngoài.
Bây giờ thì anh ấy đang chĩa súng vào chúng tôi.” Người lính đánh thuê đó nói.
George cũng biết hai người lính đánh thuê này nhất định không phải là đối thủ của Lê Uy Long, nên lại hỏi: “Cậu ta mang theo bao nhiêu người?” “Chỉ có anh ấy và vợ anh ấy hai người mà thôi.” Người lính đánh thuê đó nói.
“Được rồi, chuyện đã đến nước này, anh cứ để cho hai vợ chồng bọn họ xuống dưới đây đi.” George không thể không thỏa hiệp.
Bởi vì dựa vào tình hình hiện tại, ông ta đã không còn có thể trông cậy vào Tôn Quốc Tài phá giải ván cờ được nữa, chỉ có thể trông cậy vào Chu Nhược Mai.
Ông ta đã tiêu phí nhiều tiền tài như vậy, nếu không lấy được kho báu ở đây, thì đúng là mất hết tất cả.
Bây giờ điều quan trọng nhất chính là phá giải ván cờ và lấy kho báu ra mới được.
Dù sao Lê Uy Long đến một mình, anh cũng là đến chịu chết, thế nên để anh đi xuống đây cũng chẳng sao cả, bởi sớm muộn gì đêm nay cũng sẽ giết Lê Uy Long.
“Được rồi, vậy tôi sẽ để bọn họ đi xuống nhé.” Người lính đánh thuê đó nói.
“Ừ, anh để bọn họ đi xuống đi, còn hai người các anh cứ tiếp tục ở lại trên đó canh chừng, nếu có tình huống khẩn cấp gì thì hãy lập tức báo cáo ngay cho tôi.” George nói.
Sau khi cúp điện thoại, George nói với người lính đánh thuê trong hang động: “Khi Lê Uy Long xuống hang động, các anh khoan hãy giết cậu ta, đợi cho đến khi Chu Nhược Mai vợ của cậu ta giúp chúng ta phá giải được ván cờ, rồi mới giết cậu ta sau.”
“Vâng.” Những người lính đánh thuê đó đồng thanh đáp lại.
Nguyễn Tú Cẩm ở một bên nghe được Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đều đến giải cứu mình, trong lòng cảm thấy cảm động.
Cô ấy thật sự không hy vọng Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đến chịu chết, nhưng cô ấy lại không thể ngăn họ đến được.
Sau khi người lính đánh thuê ở phía trên cửa hang động cúp điện thoại, anh ta nói với Lê Uy Long: “Ông George đã đồng ý sẽ cho hai người xuống rồi, hai người nhanh chóng xuống dưới đi.”
Lê Uy Long nhìn thấy hai người lính đánh thuê này đã không còn giá trị lợi dụng nữa, nên lập tức dùng súng bắn chết họ.
“Bang, bang.”
Hai phát súng được bắn ra, hai người lính đánh thuê còn chưa kịp phản ứng, thị họ đã bị bắn trúng và ngã nằm xuống đất, tắt thở mà chết.
Sỡ dĩ Lê Uy Long giết chết bọn họ, là bởi vì không muốn để bọn họ thông báo cho những người bên dưới.
Bởi vì đợi lát nữa Thiên Thành bọn họ sẽ đi đến nơi này.
Bây giờ giết chết hai người lính đánh thuê này, thì sẽ không còn ai đi thông báo cho những người bên dưới nữa.
Chu Nhược Mai nhìn thấy Lê Uy Long không nói một lời nào mà đã giết chết hai người lính đánh thuê đó, nhất thời cả kinh.
“Dư Hân chúng ta mau đi xuống dưới đi.”Lê Uy Long nói với Chu Nhược Mai vẫn đang ngây người ngồi trên xe.
“Tại sao anh lại giết họ?” Chu Nhược Mai phục hồi tinh thần lại, hỏi.
“Bọn họ đã không còn giá trị lợi dụng nữa, nếu không giết chết bọn họ, đợi lát nữa chúng ta đi xuống dưới hang động, lỡ như bọn họ bỏ đá xuống giếng hoặc là cắt đứt dây thừng, chúng ta sẽ phải chết.
Hơn nữa, nếu như đợi lát nữa để bọn họ nhìn thấy đội ngũ của anh đến đây, rồi đi thông báo cho người ở bên dưới, người bên dưới sẽ tức nước vỡ bờ, đến lúc đó rất có thể sẽ giết chúng ta.” Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai cảm thấy Lê Uy Long nói cũng có lý, liền lập tức xuống xe.
Lê Uy Long thu hai khẩu súng vào người, rồi sau đó mới kéo theo Chu Nhược Mai cùng nhau đi đến cửa hang động.
Khi Chu Nhược Mai nhìn thấy phía dưới hang động sâu không thấy đáy, hai chân nhất thời sợ hãi đến mềm nhũn, run rẩy nói: “Làm sao có thể chui xuống cái hang sâu như vậy đây?”
“Nắm lấy dây và leo xuống.” Lê Uy Long nói.
Trước đó những người lính đánh thuê đó cũng là sử dụng dây thừng để leo xuống dưới, nên dây thừng vẫn còn ở đây.
“Em không dám, lỡ như em không nắm chắc được mà không cẩn thận tuột ra, thế chẳng phải là sẽ bị rơi đến tan xương nát thịt sao?” Chu Nhược Mai nói.