“Anh không thể đi, bây giờ em vẫn chưa có phương pháp nào phá giải được ván cờ tàn này, anh sẽ chết dưới ám khí đó mất.” Chu Nhược Mai nói.
“Nếu anh không đi, Tú Hằng sẽ bị bọn họ giết chết.
Hiện tại không phải do chúng ta lựa chọn.” Lê Uy Long nói.
Hiện tại Nguyễn Tú Cẩm đã nằm trong tay bọn họ, còn quân tiếp viện của anh vẫn chưa đến, anh chỉ có một mình thực sự không chắc mình có thể cùng lúc giải cứu được Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai ra khỏi tay hơn hai trăm người lính đánh thuê, mà còn có thể toàn thân trở ra.
Chỉ có thể làm người chơi cờ, giao cho Chu Nhược Mai phá giải ván cờ để kéo dài thời gian.
“Được, nếu anh đã không muốn sống nữa, vậy thì em sẽ cùng anh đứng trước cửa đá chơi ván cờ này.” Chu Nhược Mai bất ngờ nói.
Lê Uy Long nhất thời sợ hãi, vội vàng nói: “Dư Hân, em nói năng dại dột gì thế này? Em không nhất thiết phải đứng cùng với anh, em chỉ cần nói đi như thế nào, anh sẽ giúp em di chuyển quân cờ đến chỗ đó là được, em cùng anh đứng trước cửa đá để làm gì chứ?”
“Em muốn cùng chung sống chết với anh, nếu như anh chết rồi, em cũng quyết không sống một mình.” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long nghe được lời nói này, cũng không khỏi cảm động, nhưng anh không tán thành quyết định này của Chu Nhược Mai: “Em không thể chết, nếu anh chết rồi, em nhất định phải sống tốt.”
“Nếu anh chết rồi, em sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?” Chu Nhược Mai nói.
Nếu như bởi vì mình phá giải không thành công mà hại chết Lê Uy Long, vậy thì mình chắc chắn cũng sẽ áy náy suốt đời, thay vì phải sống trong sự đau khổ và áy náy, còn không bằng chết cùng với anh đi.
Nguyễn Tú Cẩm là kẻ đơn thân thật chịu không nổi Lê Uy Long và Chu Nhược Mai ở trước mặt mọi người phát cẩu lương thế này, liền nói: “Hai người đừng nói nữa, cứ để bọn họ giết tôi đi.
Hai người phải sống cho thật tốt, đừng quan tâm đến tôi nữa, cũng đừng đi phá giải ván cờ tàn này.”
“Không được, chúng ta là chị em tốt của nhau.
Tớ không thể thấy chết mà không cứu được.
Nếu cậu chết rồi, tớ cũng sẽ không muốn sống nữa.” Chu Nhược Mai nói.
“Tớ chết rồi, cậu còn có Lê Uy Long mà, tớ không thể ở bên cậu suốt đời được.
Người có thể ở bên cạnh cậu suốt đời chính là Lê Uy Long.
Tớ muốn hai người phải sống cho thật tốt.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Người bạn thân và chồng cũng quan trọng như nhau, tớ cũng muốn hai người đều phải sống cho thật tốt, ai cũng không thể thiếu được.” Chu Nhược Mai nói.
“Được rồi, các người đừng nói nhảm nữa, nếu muốn mọi người đều được sống tốt, vậy thì hãy nhanh chóng thể hiện trình độ thực sự của mình và phá giải ván cờ tàn này đi.
Chỉ cần cô phá giải được ván cờ tàn này, tôi đảm bảo rằng cả ba người đều có thể sống tốt.” George cũng không thể chịu được nữa.
“Dư Hân nghe lời nào, em cứ đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích, anh sẽ đi thay em chơi cờ.” Lê Uy Long vừa nói vừa đi hướng về phía cửa đá.
Nhưng Chu Nhược Mai không chịu nghe theo, mà cứ đi theo sau Lê Uy Long tới chỗ cửa đá.
“Sao em lại cứng đầu như vậy? Ở đây nguy hiểm lắm, em mau trở về đi.” Lê Uy Long đi tới trước cửa đá, thì nhìn thấy Chu Nhược Mai cũng đi theo tới, vội vàng bảo cô quay về.
“Chúng ta là vợ chồng, thì phải cùng nhau đương đầu với khó khăn.
Em không thể để cho anh một mình đi mạo hiểm được, em muốn chúng ta sống chết cùng với nhau.” Chu Nhược Mai hiên ngang lẫm liệt nói.
“Thật ra anh sẽ không gặp nguy hiểm đâu, em mau trở về đi.” Lê Uy Long nhỏ giọng nói.
“Xung quanh cửa đá không phải có ám khí khó lòng phòng bị sao? Làm sao không có nguy hiểm? Lẽ nào anh có thể tránh được những ám khí này?” Chu Nhược Mai cũng nhỏ giọng hỏi.