"Được, cuốn kiếm phổ này em bảo quản giúp anh đi, khi nào rảnh anh sẽ luyện kiếm đôi chút, cứ xem như là để nâng cao sức khỏe là được." Lê Uy Long nói xong rồi giao kiếm phổ Hiên Viên Cửu Kiếm cho Chu Nhược Mai.
"Vậy anh phải cẩn thận đó, em ở trong hang đá chờ bọn anh đi vào nhé." Chu Nhược Mai nhận lấy kiếm phổ, lưu luyến dặn dò Lê Uy Long.
"Ừ, em yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận, anh chắc chắn sẽ cứu Nguyễn Tú Cẩm vào đây.
Sau đó em cứ trốn trong góc đi, đừng đứng đối diện cửa, tránh để khi mở cửa, những lính đánh thuê kia nã đạn trúng vào người em." Lê Uy Long cũng dặn dò.
"Vâng, em hiểu rồi." Đạo lý đơn giản như vậy, đương nhiên Chu Nhược Mai hiểu được.
Lúc này, Lê Uy Long đột nhiên phát hiện đũng quần Chu Nhược Mai có vài vết máu, mặc dù vết máu đỏ thẫm thấm vào quần vải đen không quá rõ ràng, nhưng nếu nhìn kĩ thì vẫn thấy được sương sương.
Thế nên anh lặng lẽ cởi áo khoác ra quấn quanh hông Chu Nhược Mai, che đi vết máu dính trên đũng quần cô.
"Anh lấy đồ mình quấn lên người em làm gì?" Chu Nhược Mai chẳng rõ hành động khác thường này của Lê Uy Long có ý gì.
"Quần em có dính ít máu, để tránh làm kẻ khác thấy nên anh dùng áo giúp em quấn lại." Lê Uy Long trả lời.
Chu Nhược Mai nhất thời đỏ cả mặt, biết được máu của mình, nhiễm đỏ cả quần.
Hành vi chăm sóc tinh tế này của Lê Uy Long khiến lòng cô ấm áp hẳn lên.
Không ngờ gã trai EQ thấp này còn có một mặt tinh tế như thế!
"Anh có biết xấu hổ không đấy, cứ chằm chằm vào nơi đó của người ta." Chu Nhược Mai gắt lên.
"Anh...!anh chỉ vô tình thấy thôi." Mặt già Lê Uy Long đỏ lên ấp úng giải thích.
"Được rồi, đừng giải thích nữa, nhanh ra ngoài cứu Nguyễn Tú Cẩm đi!" Chu Nhược Mai nói.
"Được! Em núp kĩ vào nhé, giờ anh ra luôn đấy.
Thanh kiếm này thần kì như vậy, vừa hay để sử dụng xem uy lực thế nào." Lê Uy Long nói xong rồi cầm thanh kiếm thần tên Tiểu Lâu Thính Vũ đi ra cửa đá.
Chu Nhược Mai cũng không làm phiền anh thêm nữa, cô vội vàng tìm ngõ ngách núp vào.
Lê Uy Long đi tới sau cửa đá, tay trái cầm cơ quan cảm ứng, tay phải cắm kiếm vào khe hở bên phải cửa đá, sau đó xoay qua bên phải.
Bên ngoài cửa đá.
Khi Nguyễn Tú Cẩm bị những tên lính đánh thuê kia cởi trói, nhân dịp bọn chúng còn chưa kịp chuẩn bị, cô giật lấy một khẩu súng lục trong tay một trong đám lính đó nhanh như chớp, sau đó nhắm vào ngay đầu của mình.
"Chúng mày nhanh tránh ra cho tao, nếu không tao chết ngay luôn cho chúng mày coi!" Sau khi Nguyễn Tú Cẩm cầm súng nhắm vào đầu, cô hét lớn một câu.
Sự thay đổi đột ngột này khiến George, Harry và bọn lính đánh thuê trở tay không kịp, đồng loạt kinh hãi.
Vốn Nguyễn Tú Cẩm sắp sửa trở thành đồ chơi cho bọn chúng hưởng thụ, không ngờ bước sau cùng lại bị cô đoạt súng, dùng cái chết bức bách!
"Bọn mày tránh ra trước đã! Cô Nguyễn, có gì chúng ta từ từ nói, cẩn thận súng ống!" George đương nhiên không muốn chưa kịp chơi một cô nàng xinh đẹp như vậy thì cô ta đã hương tiêu ngọc vẫn trước mặt mình.
Cho dù cô ta có muốn chết, thì cũng phải chờ hắn chơi cho đã đã rồi mới đi chết được! Nếu không thì quả thực là quá phí của trời!
Bọn lính đánh thuê thấy Nguyễn Tú Cẩm muốn tự tử cũng sợ hãi không thôi, đương nhiên chúng cũng không muốn cô lại chết ngay lúc này, Thấy George ra lệnh, bọn chúng đều rối rít tránh ra, cách xa Nguyễn Tú Cẩm.
"Chúng ta không có chuyện gì hay mà nói cả, tao có chết cũng sẽ không khiến các ngươi thực hiện thành công được!" Nguyễn Tú Cẩm đã sớm muốn dùng cái chết để bảo toàn trong sạch rồi.
Thay vì bị đám lính đánh thuê đông đúc như sói như hổ này giày xéo, còn không bằng giải thoát cho thống khoái!
Thà chết chứ không chịu nhục!
"Cô bình tĩnh chút đã nào, bỏ súng xuống, chúng tôi không bắt nạt cô nữa là được chứ gì." George muốn đợi cô thả lỏng cảnh giác rồi nhân cơ hội đoạt lại súng trong tay cô.
Nhưng Nguyễn Tú Cẩm đâu phải kẻ ngu, cô biết, bị nhiều người vây quanh như vậy, chạy thoát là chuyện không thể nào, thế nên ngón tay cô đã từ từ bóp cò rồi.