"Anh nói gì? Nói lại lần nữa!" Chu Nhược Mai không thể tin vào tai mình, tưởng rằng mình nghe nhầm nên yêu cầu Lê Uy Long nói lại lần nữa.
“Anh nói, anh là Hộ Soái Bảo Vệ đệ nhất của Đại Long quốc.” Lê Uy Long nói lại lần nữa.
"Anh không chém gió thì sẽ chết à! Anh có thể đừng khoe khoang quá mức như thế không, đừng cứ mà giả danh Hộ Soái Bảo Vệ, chuyện này thú vị sao?" Chu Nhược Mai bất luận thế nào cũng không dám tin, người chồng nổi tiếng vô năng này, mà lại là Hổ Soái Bảo Vệ đệ nhất của Đại Long quốc.
Hộ Soái Bảo Vệ đệ nhất của Đại Long quốc, không cần hỏi cũng biết là người dưới một người, trên vạn người.
Nếu không phải thế, thì cũng là một trong số ít những nhân vật máu mặt ở Đại Long quốc.
Làm sao có thể? Nếu Lê Uy Long thực sự có thân phận hiển hách như vậy, làm sao anh ta có thể cưới một người phụ nữ xuất thân từ gia đình hạng hai? Hoàn toàn không môn đăng hậu đối!
Hơn nữa, nếu thật sự là Hộ Soái Bảo Vệ đệ nhất của Đại Long quốc, 3 năm nay làm sao có thể để người khác trách phạt, ba năm liền bị mắng là phế vật âm thầm chịu đựng?
Vì vậy, cô cảm thấy rằng Lê Uy Long nhất định là đang đùa, đang chém gió!
Điều mà cô không biết là nguyên nhân vì sao Lê Uy Long trở nên vô dụng trong ba năm qua, là bởi vì anh đã bị phong kim phong ấn, cởi giáp thoái lui, không quyền không chức, không được nhận bổng lộc.
Anh muốn trở nên oai phong cũng không thể oai phong được.
"Ừ! Lê Uy Long, anh có thể nghiêm túc hơn được không? Thành thật mà nói, tôi cũng rất tò mò về thân phận thật sự của anh, vì vậy anh hãy nói sự thật và đừng đùa với chúng tôi nữa." Nguyễn Tú Cẩm cũng không tin thân phận của Lê Uy Long đã cao đến mức như thế, cho rằng anh đang nói đùa.
“Tôi đang nói thật đây, tôi thực sự là Hộ Soái Bảo Vệ đệ nhất của Đại Long quốc!” Lê Uy Long than thở.
Không ngờ mình nói nghiêm túc mà họ lại tưởng rằng đang nói đùa.
"Em biết anh đang nghiêm túc mà chém gió! Nếu anh còn che giấu, em không để ý đến anh nữa! Nói ra thân phận thật sự khó như vậy sao?" Chu Nhược Mai nói.
“Rốt cuộc thế nào, các người mới tin anh?” Lê Uy Long khóc không ra nước mắt, vốn đã nói sự thật tại sao họ lại không tin.
“Anh là Hộ Soái Bảo Vệ đệ nhất của Đại Long quốc, làm sao để mắt đến em?” Chu Nhược Mai nói.
"Bởi vì em là mỹ nữ đệ nhất của thành phố Đà Lạt, tại sao anh không để mắt đến em? Hơn nữa trước khi kết hôn anh không phải đã nói điều đó rồi sao? Hồi đó em đã cứu mẹ anh, và anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên." Lê Uy Long nói.
"Báo ân có muôn vàn cách, muốn báo đáp cũng không nhất định phải cưới ta.
Là Hộ Soái Bảo Vệ đệ nhất của Đại Long quốc, bao nhiêu con nhà quyền quý muốn liên hôn, bao nhiêu đại gia khuê các muốn gả cho anh, anh làm sao có thể vào ở rể nhà họ Chu, là một con rể thấp hèn chứ? ”Chu Nhược Mai vẫn không tin rằng Lê Uy Long là Hộ Soái Bảo Vệ đệ nhất của Đại Long quốc, điều này thật khó tin.
Một vị Hộ Soái quyền thế lại đi ở rể, chẳng phải là trò cười thiên hạ sao?
Điều này là hoàn toàn không thể! Trên đời làm sao có người đàn ông si tình như vậy? Cho dù có, cũng không thể rơi vào trường hợp của mình!
"Yêu đương không cần môn đăng hậu đối, chỉ cần trong lòng thích là được.
Châu ngọc nâng trong tay những quyền thần cũng không nhất định là thục nữ.
Trên đời có trăm ngàn loại phụ nữ, anh chỉ duy nhất yêu loại như em.
Dòng nước ba ngàn dặm, chỉ cần một ngụm thỏa cơn khát.
Em có hiểu không?” Lê Uy Long nói.
"Hai người buồn nôn quá! Làm ơn, đừng rải cẩu lương trước mặt cẩu độc thân như tớ, được không? Tớ không thể chịu đựng được nữa!" Nguyễn Tú Cẩm muốn nghe Lê Uy Long nói ra thân phận thật của mình, nhưng cô không ngờ nói tới nói lui, Lê Uy Long cùng Chu Nhược Mai đã bắt đầu thể hiện tình cảm của mình.
Chu Nhược Mai nghe Nguyễn Tú Cẩm nói thế, lập tức đỏ mặt nói với Lê Uy Long: "Quay lại chuyện chính, đừng đi quá xa.
Nói đi, thân phận của anh là gì? Anh nói một thân phận đáng tin hơn, đừng có bay xa quá nữa, không được nói đùa nữa! "
“Em nghĩ anh thích hợp với thân phận nào hơn?” Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai không tin, cũng không thể làm gì hơn, vì vậy anh trực tiếp hỏi cô nên có thân phận gì để khiến cô tin.