"Vậy nếu không phải là một người phụ nữ bình thường thì sao? Nếu người đó có tiền muôn bạc vạn, hoặc là viên ngọc quý trong tay quan quyền thì sao?" Chu Nhược Mai nói.
"Con gái nhà giàu, hay là viên ngọc quý trong tay quan quyền, có lẽ chưa chắc đã có em xinh đẹp hấp dẫn! Em là mỹ nhân số một của Đà Lạt, càng phải tự tin vào bản thân." Lê Uy Long không ngờ hạ thấp thân phận mình, chỉ là một Tướng Ba Sao đã khiến Chu Nhược Mai lo lắng như vậy.
"Tóm lại, anh đừng đi khắp nơi được nói về thân phận của mình là được, nếu không, sẽ có rất nhiều rắc rối." Chu Nhược Mai nói.
“Được rồi, anh hứa với em, anh sẽ không nói.
Anh sẽ tiếp tục giữ một thái độ khiêm tốn, được không?” Lê Uy Long nói.
“Ừa, thế còn được.” Chu Nhược Mai cuối cùng cũng yên tâm.
Với một người chồng hết mực si tình, người vợ như cô còn đòi hỏi gì?
Nếu không phải cô đến kỳ kinh nguyệt, cô đã muốn cùng Lê Uy Long động phòng ngay khi về nhà rồi.
Chỉ có cách gạo sống nấu thành cơm, làm vợ chồng thật sự, mới có thể giữ anh ấy khỏi cạm bẫy ngoài kia.
"Lại nữa, lại nữa rồi, tớ nổi hết cả da gà lên rồi, hai người cứ rải cẩu lương thế này, xem được sao? Có nghĩ đến cảm nhân của cẩu độc thân như tớ không!" Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Được rồi, được rồi, chúng ta không nói nữa,” Chu Nhược Mai nói.
"Bắt đầu từ tối nay, tớ sẽ đến sống ở nhà của cậu một thời gian." Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Tại sao?” Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đồng thanh hỏi.
Lúc nãy khi ở trong thạch thất, tình cảm của họ đã nóng lên đến mức phá vỡ kết giới cuối cùng.
Kết quả là vì Chu Nhược Mai đang đến kinh nguyện, không thể không dừng lại.
Lê Uy Long vốn định đợi Chu Nhược Mai hết kinh sẽ hoàn thành công việc còn dang dở giữa hai vợ chồng, nhưng không ngờ Nguyễn Tú Cẩm lại đòi đến ở cùng.
Nếu Nguyễn Tú Cẩm đến sống cùng, chắc chắn sẽ có bất tiện rất lớn!
"Vì đêm nay tớ đã chịu phải kinh sợ quá lớn, nên không dám ở một mình.
Cậu có biết không? Tớ đã sợ hãi thế nào khi những tên lính đánh thuê đó đột nhập vào căn nhà thuê của tớ và bắt tớ đi?"
"Hơn nữa, sau khi hai người vào thạch thất, đám cầm thú đó thật sự muốn tớ.
Hơn hai trăm người, nếu Lê Uy Long không đến kịp lúc, tớ chết chắc."
"Sau khi trải qua cảnh tượng khủng khiếp như vậy, tớ đã để lại một bóng đen tâm lý không thể xóa nhòa.
Ban đêm tớ nhất định sẽ gặp ác mộng.
Tớ không dám ngủ một mình!"
Nguyễn Tú Cẩm giải thích lý do tại sao cô muốn sống cùng nhà với họ.
Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đang ngồi trên ghế phụ, nhìn nhau cả hai đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt nhau.
"Hai người không phải sẽ vô tâm như thế chứ? Tối nay tôi đã chịu kinh sợ, lẽ nào hai người không thể cho tớ ở nhờ mấy ngày sao?" Nguyễn Tú Cẩm nhìn Lê Uy Long và Chu Nhược Mai im lặng không nói, lại hỏi tiếp.