Long Uy Chiến Thần


Bà nội Chu nghe thấy những lời Chu Nhược Mai nói trong điện thoại, trái tim bà như muốn vỡ ra, nghe thấy tiếng cúp điện thoại, bà ta hoàn toàn nổi giận.
“Phụt~” Một chút máu tồn đọng lâu ngày cuối cùng cũng phun ra ngoài.
Lúc bà nội Chu gọi điện thoại cho Chu Nhược Mai tất cả mọi người trong nhà họ Chu ngồi bên cạnh đều nghe thấy, bây giờ chứng kiến bà nội Chu giận đến nỗi phun ra một ngụm máu tất cả đều trở nên sững sờ.
“Mẹ!”
“Bà nội!”
Tất cả bọn họ lần lượt tiến tới gần, đỡ bà ta dậy.
“Mẹ, mẹ sao vây?” Chu Hòa sốt ruột hỏi.
Mặc dù bà nội Chu phun một ngụm máu nhưng cũng không tới mức không qua khỏi.

Một lúc sau bà cũng bình tĩnh trở lại.

“Con gái ngoan của con đó, nó quá đáng lắm rồi, nó còn đòi cắt đứt với nhà họ Chu chúng ta, đoạn tuyệt quan hệ!” Bà nội Chu nổi giận đùng đùng quát.
Mọi người sau khi nghe bà nội Chu nói vậy đột nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ, không phải là mẹ đòi đoạn tuyệt quan hệ với Chu Nhược Mai trước sao? Vừa nãy con nghe rất rõ mẹ nói với con bé rằng mẹ đòi trục xuất nó ra khỏi nhà họ Chu, đoạn tuyệt quan hệ với con bé.” Chu Hòa nói.
“Là ta nói trước thì sao? Ta chỉ muốn dọa nó sợ một chút không ngờ rằng nó lại đòi làm thật! Xem ra, nó đã oán hận chúng ta từ rất lâu rồi!” Bà nói Chu hung dữ nói.
“Cái con Chu Nhược Mai này thật quá đáng, đúng là đồ phản nghịch bất hiếu! Ỷ bản thân mình vừa có chút tiền đồ đã dám cắt đứt quan hệ với chúng ta, đúng là nuôi một con sói mắt trắng mà!” Thúy Họa nói.
“Đúng vậy, không ngờ rằng nó là hạng người như vậy, ăn cháo đá bát, lấy oán báo ơn, mất hết tính người, đúng là nhà họ Chu chúng ta uổng công nuôi nó bao nhiêu năm qua!” Chu Hữu Lộc nói.
“Không thể nói như vậy được.

Con bé trở nên thế này lẽ nào không phải là do lỗi của các người hay sao? Những năm vừa qua, các người đã nhạo báng sỉ nhục nó, lẽ nào các người không áy náy chút nào sao?” Chu Hòa thân là cha ruột, đương nhiên phải nói vài lời thay cho con gái mình.
“Chúng ta là đang giáo dục nó, chỉ có điều là phương pháp dạy dỗ của chúng ta có hơi đặc biệt hơn người khác chứ không phải là nhạo báng sỉ nhục.

Nếu không có sự dạy dỗ của chúng ta thì nó có thể có được ngày hôm nay sao?” Thúy Họa ngụy biện.
“Anh hai, mặc dù có đôi lúc chúng ta hơi quá đáng với con bé nhưng chúng ta là cha chú của nó, nó là con cháu, không phải nên để trong lòng thôi sao? Giống như khi nãy, thân là con cháu, sao có thể nói ra những câu đại nghịch bất hiếu như vậy với bà nội mình?” Chu Hữu Lộc nói.
“Đúng, nó là do một tay chúng ta dạy dỗ, sao có thể oán trách chúng ta như vậy được?” Thúy Họa nói.
Chu Hòa không cãi lại vợ chồng bọn họ, cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với hai người đó nữa.
Lúc này, bà nội Chu lại nói: “Cái con Dư Hân này, không những cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu mà còn không cho Lê Uy Long ở rễ nhà chúng ta.

Nó muốn đoạn tuyệt với chúng ta, con cái của nó sau này sẽ không mang họ Chu nữa mà là họ Lê!”
“Mẹ, cái tên bỏ đi Lê Uy Long đó mà có quay về đây cũng vô dụng mà thôi, nó không làm con rễ của nhà chúng ta nữa thì càng tốt, người khác khỏi chê cười nhà họ Chu chúng ta không có mắt chọn con rễ.” Thúy Họa nói.

“Đúng vậy, dù sao thì Chu Nhược Mai cũng đã cắt đứt quan hệ với nhà chúng ta thì cứ để con của nó mang họ Lê đi, chúng ta cũng không phải là không có người nối dõi.” Chu Hữu Lộc nói.
“Không sai, nhà họ Chu chúng ta không phải vẫn còn Phi Dương sao? Phi Dương thân là cháu trai của mẹ, cho nên thằng bé có thể tiếp quản nhà họ Chu, không cần con của Chu Nhược Mai và đứa cháu rể đó nữa.” Thúy Họa nói.
Chu Hữu Lộc và Thúy Họa luôn lo lắng rằng con của Chu Nhược Mai và Lê Vĩnh Ngọc sau này sẽ chiếm hết tài sản của nhà họ Chu, bọn họ luôn cầu mong Chu Nhược Mai mau chóng bị đuổi ra khỏi nhà, bây giờ thì chính Chu Nhược Mai là người yêu cầu đoạn tuyệt quan hệ với nhà Chu, đúng là cầu còn không thấy!
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, ngay cả Chu Nhược Mai cũng đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu chúng ta rồi thì cái tên Lê Uy Long đó cũng là đồ bỏ đi, con của bọn nó, muốn theo họ gì thì theo!” Bà nội Chu nói.
“Vậy chuyện hợp tác giữa tập đoàn Đế Hào và Chu Thị thì sao, nó đồng ý với điều kiện của chúng ta chứ?” Chu Hữu Lộc nói.
“Không đồng ý! Chính bởi vì nó không chịu nói lý nên ta mới tức giận đòi đoạn tuyệt quan hệ với nó.” Bà nội Chu nói.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Vốn của Chu Thị chúng ta gần như đã đổ vào đầu tư dự án đó, nếu không tiếp tục thì chúng ta sẽ mất cả chì lần chài!” Chu Hữu Lộc nói.
“Nó đồng ý hợp tác nhưng chỉ là tái ký hợp đồng, giá cả giống như những người khác, nhất định sẽ rất thấp.” Bà nội Chu nói.
“Nếu như giá quá thấp thì sẽ không có lợi nhuận, làm như vậy cũng như không thôi!” Chu Hữu Lộc nói.
“Văn Thiệu, con là cha đẻ của Dư Hân, con đích thân ra mặt đi, đi bàn bạc với nó xem nó chịu nâng giá lên chút nào không.” Bà nội Chu ra lệnh.
“Mẹ, con không muốn đi.

Lần trước mọi người lừa con và cà Dư Hân phá vỡ thỏa thuận với con bé, từ sau đợt đó con không còn mặt mũi nào bàn chuyện hợp tác với con bé nữa rồi.” Chu Hòa từ chối thẳng thừng.
“Con dám chống lại mệnh lệnh của mẹ hay sao?” Bà nội Chu đột nhiên lại tức giận trở lại.

“Trước đây Dư Hân đã không dễ dàng gì mới đem hợp đồng về cho Chu Thị được, vậy mà mọi người thấy tập đoàn Đế Hào kia có khả năng kiếm lợi tốt liền ép con phá vỡ hợp đồng với con bé, bây giờ tập đoàn Đế Hào không ổn rồi thì lại muốn con đi cầu xin con bé.

Thay đổi thất thường như vậy, cho dù con có là cha đẻ của nó cũng không bàn bạc với nó đâu!” Chu Hòa nói.
“Đúng là cha nào con nấy, cha con chúng mày đúng là bất hiếu, từ trước đến nay không thèm quan tâm đến lợi ích của gia tộc!” Bà nội Chu phẫn nộ.
Lúc này, Tô Ánh Tuyết xung phong nói: “Mẹ, mẹ đừng nổi giận nữa.

Con là mẹ ruột của Dư Hân, con bé nhất định sẽ nể mặt con, hay là để con ra mặt lần này đi, con sẽ thuyết phục con bé!”
“Được! Nếu như con có thể thuyết phục được nó thì đúng là lập công lớn cho nhà họ Chu rồi!” Bà nội Chu nói.
“Mẹ, mẹ yên tâm, chỉ cần con ra mặt, nhất định sẽ thuyết phục được Dư Hân.” Tô Ánh Tuyết ỷ vào thân phận mẹ ruột của Chu Nhược Mai rất tự tin khẳng định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận