“Không hề, chính em cũng đã nói rồi, để đối phó với những đối tác gian xảo, vì lợi ích trước mắt mà quên mất nghĩa tình này thì chúng ta nhất định phải làm khổ bọn họ!” Lê Uy Long nói.
“Ừm, bây giờ bọn họ đã lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan rồi, chắc chắn sẽ phải chọn cách thỏa hiệp.
Chúng ta có thể hoàn thành dự án này với cái giá thấp như vậy điều đó tương đương với việc bọn họ sẽ không nhận được một xu nào, ngược lại còn nhận về một mớ phí tổn phải giao cho chúng ta mà không nhận được đồng lợi nhuận nào.
Lần này chúng ta hời to rồi.” Chu Nhược Mai vô cùng tự tin nói.
“Đúng vậy, anh phát hiện ra càng lúc em càng trở nên tài giỏi.” Lê Uy Long khen ngợi.
“Anh đã giao một tập đoàn lớn như Đế Hào vậy cho em, đương nhiên em cũng rất muốn đóng góp một chút công sức, em nên làm thế nào để đóng góp cho quốc gia đây?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Em đã kiếm tiền về cho công ty và đóng thuế cho nhà nước, như vậy là đã lập công lớn cho đất nước rồi!” Lê Uy Long nói.
“Nhưng em không hài lòng với chút đóng góp nhỏ nhoi này, sau này nếu nhân dân cần nhất định em sẽ quyên góp tiền cho đất nước!” Chu Nhược Mai nói.
“Ha ha, thật không ngờ rằng em lại có ý tưởng cao đẹp đến như vậy, thật là vĩ đại, còn cảm thấy biết ơn đất nước, muốn đền đáp cho xã hội, vì nước vì dân.” Lê Uy Long nói.
“Anh là tướng ba sao của nước Đại Long, Nam Bắc trấn thủ bảo vệ an ninh đất nước, em thân là vợ của tướng ba sao đương nhiên lý tưởng sống phải trở nên to lớn hơn rồi, nếu không người khác đều sẽ cho rằng em không xứng với anh.” Chu Nhược Mai nói.
“Ừm, có thể nhận ra sự thay đổi của em, anh rất vui.
Chỉ những người có đóng góp to lớn cho đất nước và nhân dân mới cho thể được đi vào lịch sử.
Tất cả những thứ khác đều là mây khói.” Lê Uy Long nói.
Anh càng lúc càng cảm thấy việc mình tiết lộ một chút thân phận của mình ra đúng là chuyện tốt, vợ của anh cũng sẽ cùng anh biến hóa khôn lường và cả hai sẽ cùng nhau đồng tâm thống nhất mặt trận.
“Đúng rồi, vừa nãy bà nội em có nói, từ nay về sau anh cũng không còn là con rể nhà họ Chu nữa mà là em được gả vào nhà anh.
Việc này anh không có ý kiến gì sao?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Anh có thể có ý kiến gì? Anh cầu còn không có nữa là, anh đã muốn thoát khỏi cái danh ở rễ này từ lâu rồi.
Anh gia nhập nhà họ Chu chỉ vì muốn báo hiếu cho ông nội và báo đáp cho em thôi, bây giờ ông cũng không còn nữa, anh cũng đã ôm được mỹ nhân, đã đến lúc phải thoát khỏi cái danh ở rễ này rồi.” Lê Uy Long nói/
“Còn nữa, em còn nói với bà nội em rằng sau này con của chúng ta sẽ mang họ Lê, không phải họ Chu.” Chu Nhược Mai tiếp tục nói.
“Chắc chắn rồi, con của chúng ta đương nhiên phải mang họ Lê.
Bây giờ chúng ta có nên lái xe đến một nơi nào đó hẻo lánh rồi bắt đầu tiến hành quá trình tạo em bé không?” Lê Uy Long cười gian xảo.
“Anh...!Anh muốn gì cơ? Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, sau có thể làm chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật được?” Chu Nhược Mai đỏ mặt tía tai lúng túng nói.
“Tạo ra em bé là một chuyện rất thiêng liêng của con người, có gì phải xấu hổ chứ, nếu không thì làm sao con người có thể truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác được chứ?” Lê Uy Long nói.
“Nhưng mà không phải là chuyện nên làm giữa thanh thiên bạch nhật thế này, nếu bị người khác trông thấy thì không phải sẽ bị xấu hổ đến chết sao? Sau này em còn mặt mũi nào gặp người ta nữa?” Chu Nhược Mai nghe thấy Lê Uy Long đưa ra yêu cầu táo bạo như vậy liền không khỏi kích động, trái tim như có cái gì đang nhảy múa ở bên trong, không ngừng đập loạn xạ.
“Buổi tối Nguyễn Tú Cẩm sẽ ở lại nhà của chúng ta, chúng ta không có cơ hội tiến hành đâu, cho nên chỉ có thể làm vào ban ngày...” Lê Uy Long lại nói.
Chu Nhược Mai nghĩ cũng đúng, buổi tối có Nguyễn Tú Cẩm làm bóng đèn cản trở sẽ rất bất tiện, xem ra nếu muốn kết với Lê Uy Long tạo ra em bé thì chỉ có thể chọn ban ngày thôi.