Chu Nhược Mai vừa nói ra những lời này thì những người có mặt ở đó đột nhiên trở nên im lặng.
Bởi vì câu nói của Chu Nhược Mai đã quá rõ ràng, không muốn tái kí hợp đồng thì có thể rời đi.
Anh không làm thì tôi còn có vô số đối tác khác.
Vắng mợ chợ vẫn đông!
Hiện tại bọn họ đều đã rót tiền đầu tư vào những dự án đó rồi, nếu không làm thì dự án sẽ bị dang dở còn bọn họ thì không lấy lại được một xu nào.
Nếu tiếp tục làm hơn nữa lại còn làm tốt thì may ra mới có thể hoàn vốn, nhưng với mức giá này thì căn bản bọn họ không kiếm được một đồng lời nào, tương đương với chuyện bọn họ giúp đỡ người khác đạt được mục đích mà không được đền đáp gì.
Chiêu này của Chu Nhược Mai khiến những đối tác này rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không thể tiến cũng rất khó lùi lại.
“Chúng tôi đã ký kết hợp đồng với tập đoàn Vương Lôi rồi, em không thể nói thay đổi là thay đổi.
Nếu nhu ai cũng lật lọng như em thì không phải giới kinh doanh sẽ rối tung lên sao?” Đại diện nhà họ Phan tức giận nói.
“Đúng vậy! Chúng tôi đã ký kết hợp đồng với nhau rồi, bây giờ cô bắt đầu tiếp quản Vương Lôi, lẽ ra cô nên tiếp tục tiến hành theo hợp đồng đã ký kết trước đó, không thể đơn phương phá vỡ hợp đồng, tuyệt đối phải làm theo đúng với hợp đồng trước đó!” Đại diên nhà họ Trần cũng nổi giận đùng đùng hung hăng nói.
Chu Nhược Mai vẫn rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Nói rất đúng, nhưng các người đừng quên rằng tập đoàn Vương Lôi bây giờ đã bị thu mua và không còn tồn tại nữa, hiện tại chỉ là một công ty con của tập đoàn Galaxy mà thôi.
Các người muốn hợp tác với tập đoàn Galaxy thì phải làm theo yêu cầu tôi đề ra.
Nếu không muốn thì cũng không có ai ép các người.”
Những lời nói của Chu Nhược Mai khiến những người có mặt ở đây đều trở nên im lặng, không biết nên nói gì.
Có vài người bắt đầu lựa chọn cách thỏa hiệp, âm thầm tiếp tục kí kết hợp đồng,
Không còn cách nào khác, ai bảo trước đó tự mình rót vốn vào làm gì? Bây giờ đã bị Chu Nhược Mai nắm thóp rồi, không hoàn thành dự án thì sẽ mất cả chì lẫn chài.
Thà rằng cứ trung thành làm theo thì may ra còn có thể hồi vốn.
Để có thể lấy lại vốn, chỉ còn cách chịu khuất phục.
Lê Uy Long cũng có ở đóm nhưng anh chỉ trốn trong một góc, yên lặng quan sát biểu hiện của Chu Nhược Mai, không phát ra tiếng động nào.
Vì chuyện của công ty đã giao cho Chu Nhược Mai quản lý nên anh sẽ không can thiệp vào.
Anh ở đây quan sát vì anh lo lắng sẽ có người vì chuyện hợp đồng này mà làm khó Chu Nhược Mai, động tay động chân với cô.
Vì vậy, anh phải ở đây để bảo vệ Chu Nhược Mai mọi lúc.
Ngay khi một số người bắt đầu chọn cách im lặng ký kết lại hợp đồng thì một người phụ nữ vội vã xông vào.
Lê Uy Long liếc nhìn, hóa ra người phụ nữ này không ai khác đó là mẹ của Chu Nhược Mai – Tô Ánh Tuyết.
Chu Nhược Mai cũng thấy Tô Ánh Tuyết đang đi vào, liền hỏi: “Mẹ, mẹ tới đây làm gì?”
“Dư Hân, mẹ đại diện nhà họ Chu đến thương lượng chuyện hợp tác với con.” Tô Ánh Tuyết vừa đi vừa nói.
Rất nhiều người có mặt đều biết Tô Ánh Tuyết là mẹ ruột của Chu Nhược Mai, bọn họ đều ngưng kí muốn xem Chu Nhược Mai sẽ làm ăn thế nào với chính nhà họ Chu của cô.
“Không còn gì để bàn, tập đoàn Chu Thị nếu muốn hợp tác với tập đoàn Galaxy thì cũng phải giống như bọn họ, ký lại hợp đồng, định lại giá cả.” Chu Nhược Mai nói.
“Hợp đồng mới như thế nào, cho mẹ xem thử xem.” Tô Ánh Tuyết nói.
Chu Nhược Mai lấy ra một tờ hợp đồng đưa cho Tô Ánh Tuyết.
Tô Ánh Tuyết thân là con dâu nhà họ Chu, nhất định có hiểu biết nhất định với giá cả bình thường của những hạng mục này.
Đương nhiên bà ta cũng biết mức giá mà tập đoàn Vương Lôi đưa ra.