"Anh định tra xét thân thế em như nào?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Tự anh có cách của anh.
Em đừng quên, anh là chiến tướng ba sao, muốn ra xuất thân của em cũng không phải chuyện gì khó." Lê Uy Long nói.
"Được, vậy em nhờ anh nhé.
Mới nãy mẹ đánh em trước mặt bao nhiêu người, giờ em đã quá thất vọng rồi." Chu Nhược Mai nói.
"Đều do anh cả, đứng cách em xa quá không bảo vệ em được." Lê Uy Long áy náy nói.
"Không sao, một cái tát này cũng khiến em thấy rõ được nhân cách bà ấy, cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt.
Từ nay về sau, trừ bố ra, em sẽ không dây dưa với bất kì ai là người nhà họ Chu nữa."
"Người nhà họ Chu vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn ép uổng em, thế mà lại dám dùng cắt đứt quan hệ để uy hiếp em, mà em cũng đã sớm tách khỏi bọn chúng rồi.
Giờ đây em đã gả cho anh, thành vợ của anh, cũng người nhà họ Lê chúng ta, sau này anh sẽ không để người nhà họ Chu bắt nạt em đâu."
Lê Uy Long vừa nói vừa rút khăn giấy ra lau khô nước mắt trên mặt Chu Nhược Mai.
"Chính anh cũng không phải bị người nhà họ Chu bắt nạt mấy năm hay sao?" Chu Nhược Mai nói.
"Lúc ấy là do mặt mũi của em nên anh mới nhịn lại không phản kháng bọn họ.
Giờ không giống xưa nữa rồi, giờ em đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Sở, anh cũng không cần phải khách sáo nữa." Lê Uy Long nói.
"Có điều, dù em đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Sở, nhưng bố em vẫn còn đang ở đó, mà em cũng trưởng thành từ nơi ấy, anh không thể ra tay với nhà họ Chu được, biết không?" Chu Nhược Mai lo là Lê Uy Long sẽ kiếm người nhà họ Chu tính sổ nên dặn dò anh.
"Nếu bọn họ không chọc anh, anh cũng sẽ không vô duyên vô cớ gây phiền phức cho chúng." Lê Uy Long nói.
"Được rồi, anh ra ngoài trước đi, em muốn yên tĩnh một mình." Chu Nhược Mai nói.
"Được." Lê Uy Long đã sắp xếp Thiên Thành đi lùng bắt Tô Ánh Tuyết, đang muốn lấy cớ ra ngoài, thấy Chu Nhược Mai nói như vậy, anh cũng thuận theo cô ra luôn.
...
Sau khi Tô Ánh Tuyết ra khỏi tập đoàn Galaxy thì thở phì phò lái chiếc xe BMW yêu quý của mình về nhà.
Mới nãy bị Lê Uy Long cho một bạt tai trước mặt bao người, trong lòng bà ta vẫn còn tức tối, chưa nguôi được cơn tức, vừa lái xe vừa nhấm nhẳng cáu giận.
Cả quãng đường bà ta đều đang nghĩ làm sao để trả thù Lê Uy Long.
Thù này nếu không báo được thì bà ta không tài nào bỏ qua nổi.
Mà đúng lúc này, một chiếc xe jeep bất ngờ để ngang giữa đường.
Tô Ánh Tuyết vừa đi vừa tức nên không chú ý lắm, thấy có một chiếc xe jeep để ngang giữa đường như vậy, bà ta nhất thời cả kinh, vội thắng gấp xe lại.
"Rầm!" Xe Tô Ánh Tuyết đụng vào chiếc xe jeep kia.
Bởi vì bà ta đã thắng gấp, nhưng lực quán tính vẫn khiến xe đụng phai xe jeep, cũng không có gì đáng lo, chỉ là một trận va chạm nhỏ mà thôi.
Có điều bà ta biết xe mình chắc chắn có trầy xước nên mở cửa ra xuống xe để kiểm tra coi sao.
Thấy chiếc BMW của mình bị lõm cả đầu lại, Tô Ánh Tuyết nhất thời tức điên người, hét lớn với người ngồi trong xe jeep: "Các người lái xe kiểu gì đấy? Mau xuống xe bồi thường cho tôi!"
Đúng lúc này, cửa xe jeep được mở ra, hai người đàn ông bước xuống.
"Vị quý bà này, phiền bà đi cùng chúng tôi một chuyến." Một người đàn ông trong đó nói.
"Sao tôi phải đi cùng với các người? Bà không rảnh, mau bồi thường đi!" Tô Ánh Tuyết thở phì phò nói.
"Nhanh lên xe!" Một người đàn ông khác lôi súng ra chỉ vào Tô Ánh Tuyết ra lệnh.
Đây là lần đầu tiên Tô Ánh Tuyết bị họng súng đen ngòm chĩa vào, nhất thời sợ đến hồn bay phách tán, run rẩy nói: "Các cậu muốn làm...!làm gì?"
"Sau này bà sẽ biết, nhanh lên xe đi, nếu không tôi cho bà một viên kẹo đồng trước!" Người đàn ông kia nói.