Lê Uy Long bắn quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp khuyên giải, Tô Ánh Tuyết đã ngã xuống rồi.
Nhưng mà, trên người Tô Ánh Tuyết không có máu chảy ra, cũng không có thương tích.
Bởi vì, phát súng vừa rồi của Lê Uy Long bắn lên trời!
Còn Tô Ánh Tuyết là vì sợ hãi quá nên xụi lơ tại chỗ!
Vừa rồi lúc Lê Uy Long nổ súng, anh đột nhiên nhớ tới chuyện thân thế của Chu Nhược Mai còn chưa tra rõ, cho nên tạm thời thay đổi ý định, hướng nòng súng lên trời để bóp cò.
Nổ xong một phát súng này, Lê Uy Long cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều, giống như đã giết được Tô Ánh Tuyết.
"Tôi cho bà một cơ hội nữa.
Nói! Dư Hinh có phải là con ruột của bà hay không? Nếu như còn dám nói dối, tôi thật sự sẽ bắn chết bà." Lê Uy Long lạnh lùng nói.
Tô Ánh Tuyết bị phát súng vừa nãy của Lê Uy Long dọa sợ, tè ra ướt cả quần.
Lúc này lại nghe được tiếng của Lê Uy Long, bà mới biết mình còn chưa chết.
Bà cảm giác giống như mình vừa mới đi một vòng từ cửa âm phủ trở về, rất lâu mới hồi thần, cũng không biết Lê Uy Long đang nói cái gì.
Lê Uy Long lại lên tiếng: "Mau thành thật đi, Dư Hân rốt cục có phải do bà sinh ra hay không? Nếu còn không nói, tôi liền bắn chết bà!"
"Không phải......!Phải......!"
Tô Ánh Tuyết hoảng sợ tột độ, nếu như nói ra sự thật bà không phải là mẹ ruột của Chu Nhược Mai, lại lo lắng không có lá chắn quan hệ mẹ con này, Lê Uy Long càng không còn vướng bận nào mà thẳng tay giết bà.
Còn nếu như nói dối, không kịp đợi bà khai thật, sợ là Lê Uy Long đã lập tức bắn bỏ bà.
Cho nên, bà rất rối rắm, không biết phải làm sao mới phải.
"Tôi hỏi bà một lần cuối, bà hãy nói cho rõ ràng, phải hay là không?" Lê Uy Long nói xong, họng súng đã chĩa thẳng về phía Tô Ánh Tuyết.
Đối mặt với sự tra hỏi cứng rắn đến từ Lê Uy Long, tâm lý của Tô Ánh Tuyết hoàn toàn sụp đổ, bà khóc lóc nói: "Không phải! Nó không phải là con gái của tôi!"
Nghe được câu trả lời như vậy, Lê Uy Long sửng sốt mất một lúc, không ngờ Tô Ánh Tuyết và Chu Nhược Mai không phải là mẹ con ruột!
Lê Uy Long hỏi tiếp: "Vậy bố mẹ ruột của Dư Hân là ai?"
Tô Ánh Tuyết: "Chu Hòa là bố ruột của Dư Hân, nhưng mà tôi thì không phải mẹ ruột."
Lê Uy Long lại hỏi: "Vậy tóm lại là có chuyện gì xảy ra? Mẹ ruột Dư Hinh là ai?"
Tô Ánh Tuyết: "Chuyện này một lời khó nói hết! Cậu có thể đừng giương súng vào tôi không, tội sắp bị cậu hù chết rồi."
"Được, một lời khó nói hết thì để cho bà từ từ nói.
Tôi thu súng trước, nếu như bà dám bịa đặt nửa lời, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
Lê Uy Long nói xong thì thu súng về.
Tô Ánh Tuyết nói: “Mẹ ruột của Dư Hân tên là Giang Mộng Vận, sau khi hạ sinh Dư Hân thì đã liền rời khỏi nhà họ Chu."
"Vì sao bà ấy phải rời đi?" Lê Uy Long hỏi.
Tô Ánh Tuyết: "Bà ấy bị ép buộc phải rời khỏi nhà họ Chu."