Tô Lệ Bình hiểu được ý định của Lê Vĩnh Thiên, lập tức bò đến trước bia mộ của Dương Văn Đoàn, sau đó không ngừng dập đầu.
"Ông thông gia, tôi sai rồi, xin ông tha thứ cho tôi.
Tôi không nên cố tình gây khó dễ cho người khác, lại càng không nên đuổi ông ra khỏi biệt thự.
Là tôi gián tiếp hại chết ông, ông là người đáng kính trọng rộng lượng, xin ông hãy tha thứ cho lỗi lầm của tôi." Tô Lệ Bình vừa nói vừa dập đầu.
Lê Vĩnh Thiên thấy thấy Tô Lệ Bình cũng đã quỳ xuống dập đầu nhận lỗi rồi, cuối cùng anh cũng đã buông bỏ được rồi.
"Được rồi, bà có thể đi được rồi.
Chuyện hôm nay, bà không được nhắc đến với bất kỳ ai khác, đặc biệt là Dư Hân, nếu không tôi tuyệt đối không nương tay đâu." Lê Vĩnh Thiên nói.
"Được, được, tôi cam đoan sẽ không nhắc đến với bất kỳ ai khác." Tô Lệ Bình nói.
"Vậy mau cút đi!" Lê Vĩnh Thiên nói.
Tô Lệ Bình lập tức vừa lăn vừa bò, lăn đến tận chiếc xe BMW của mình, sau đó vẫn chưa hết sợ hãi lái xe đi.
Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên cuối cùng cũng thả Tô Lệ Bình đi rồi, đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Lê Vĩnh Thiên cũng đi đến trước mộ của Dương Văn Đoàn, quỳ xuống nói: "Bố, con trai thật sự không có cách nào lạnh lùng xuống tay với một người phụ nữ tay không tấc sắt, xin bố tha thứ cho con.
Con trai cũng không thể lạm dụng chức quyền, giết hại dân thường, hy vọng bố có thể hiểu được.
Con nghĩ bố chắc chắn cũng sẽ không hy vọng con vì chuyện này mà giết thông gia của bố đâu.
Chuyện này, kết thúc ở đây thôi!"
Lê Vĩnh Thiên nói xong lại dập đầu ba lần, sau đó đứng dậy.
"Anh Thiên, bây giờ chuyện của Tập đoàn Vương Lôi đã được giải quyết xong rồi, bước tiếp theo, chúng ta nên làm như thế nào đây?" Phạm Cương bước lên phía trước hỏi.
"Bây giờ, được Lưu Đạt Thông chữa trị, bệnh của bố mẹ cô giáo Lê Hồng Ngọc đã khỏe hẳn rồi, Tịnh San cũng đã khôi phục rồi, là lúc để cô giáo của tôi giành lại chức vụ giáo viên, quay về bục giảng rồi.
Tịnh San cũng có thể quay về trường học đi học tiếp." Lê Vĩnh Thiên nói.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ liên hệ với Bộ giáo dục, để bọn họ khôi phục lại chức vụ của cô Lê Hồng Ngọc." Phạm Cương nói.
"Được, anh nói với bộ trưởng của Bộ giáo dục đi, cô Lê Hồng Ngọc là cô giáo có ơn với một hộ soái bảo vệ.
Cô giáo xuất sắc như thế mà cũng dám đuổi việc, anh hỏi ông ta có muốn đi làm nữa không!" Lê Vĩnh Thiên nói.
"Dạ!" Phạm Cương nói.
"Còn nữa, Bùi Phú Quý đứng thứ năm của Đà Lạt và con trai ông ta Bùi Thái Khang, cũng là lúc tìm bọn họ tính sổ rồi.
Long quốc chúng ta tuyệt đối không cho phép thứ cặn bã như vậy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc!" Lê Vĩnh Thiên nói.
"Dạ!" Phạm Cương nói.
Dặn dò xong mọi việc, Lê Vĩnh Thiên lái xe quay về Tập đoàn Galaxy.
Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh cũng dẫn dắt những tinh anh đặc chủng kia rút lui.
Lúc này, ở nhà của Lê Hồng Ngọc.
Hôm nay Lưu Đạt Thông đến kiểm tra cho mẹ của Lê Hồng Ngọc, bà Hồng Liên.
Trong thời gian này được Lưu Đạt Thông chữa trị xong, bệnh tâm thần của Hồng Liên thật ra cũng đã khỏe lại từ lâu rồi.
Trong khoảng thời gian này, Lưu Đạt Thông bận đến đầu tắt mặt tối chữa trị cho Lê Hùng Thanh, Tịnh San, Hồng Liên, hơn nữa còn chữa trị hết cho tất cả bọn họ.
Lê Hồng Ngọc cực kỳ biết ơn Lưu Đạt Thông, cũng càng ngày càng có thiện cảm với anh ấy.
Vì anh ấy không những chữa khỏi bệnh cho bố mẹ mình, còn chữa trị được cho học sinh của mình, đối với cô Lưu Đạt Thông thật sự giống như ân nhân vậy.
Đặc biệt là bệnh của Tịnh San, ở các bệnh viện lớn đều bó tay không có cách nào, kết luận nửa đời sau cô ấy không thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình, phải ngồi trên xe lăn suốt thời gian còn lại.
Mà Lưu Đạt Thông vừa ra tay, không cần đến một tháng đã chữa khỏi bệnh cho Tịnh San như một kỳ tích, để cô ấy được khôi phục như bình thường, đi lại thoải mái.
Lê Hồng Ngọc cực kỳ khâm phục thuật chữa bệnh của Lưu Đạt Thông, thậm chí có thể nói là sùng bái.
Vì vậy, hôm nay khi Lưu Đạt Thông lại đến nhà kiểm tra cho mẹ mình, Lê Hồng Ngọc lập tức chuẩn bị một bàn đầy những món ăn ngon, giữ Lưu Đạt Thông ở lại ăn cơm.