“Đây là bí mật, không phải vấn đề người cấp bậc như ông có thể hỏi!” Thiên Thành nói.
Trước khi Lê Uy Long chưa công bố thân phận, anh ấy sẽ không nói linh tinh.
Lê Uy Long chỉ nhờ anh nói với cục trưởng Sang là cô giáo Dung là cô giáo của hộ soái bảo vệ, chứ không bảo anh nói hộ soái bảo vệ chính là Lê Uy Long.
“Vâng, vâng, là tôi lắm mồm.” Cục trưởng Sang biết mình đã lắm mồm, có một số việc không nên biết quá nhiều, bạn biết càng nhiều nguy hiểm sẽ càng lớn.
“Được rồi, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi.
Ba ngày sau, nếu cô giáo Dung không để trở về trường một cách đường đường chính chính danh chính ngôn thuận thì ông tự lo liệu đi!” Thiên Thành nói xong liền cúp điện thoại.
Đầu của cục trưởng Sang lúc này đã mồ hôi nhễ nhại, nhưng ông hoàn toàn không dám khẳng định Thiên Thành có thực sự là phó tổng chỉ huy hay không, ông ta lập tức gọi điện cho lãnh đạo thành phố Đà Lạt để xác minh.
Ông ta đã nghĩ kĩ rồi, nếu như Thiên Thành vừa mới gọi cho ông ta không phải là người của đoàn thanh tra, ông ta sẽ lập tức báo án và bắt anh ấy lại.
Sau khi điện thoại được kết nối, cục trưởng Sang chào hỏi khách sáo với lãnh đạo vài câu, ông ta chợt hỏi: “Sếp ơi, em muốn nhờ anh giúp em xác minh một người.”
“Ai vậy?” Lãnh đạo hỏi.
“Có một người tên là Thiên Thành, lúc nãy mới gọi điện cho em nói cậu ta là phó tổng chỉ huy của đoàn thanh tra, chuyện này có thật không?”
“Cái gì? Thiên Thành mới gọi điện thoại cho ông?” Lãnh đạo kinh ngạc hỏi.
“Ừm, cậu ta thật sự là phó tổng chỉ huy của đoàn thanh tra hả?” Cục trưởng Sang nghe thấy lãnh đạo khiếp sợ như thế, ông ta cũng có một dự cảm không ổn.
“Phó tổng chỉ huy đoàn thanh tra đúng là tên Thiên Thành, không loại trừ khả năng có người giả mạo cậu ta để uy hiếp ông, số điện thoại của cậu ta là bao nhiêu?” Lãnh đạo hỏi tiếp.
Cục trưởng Sang đọc số điện thoại của Thiên Thành.
Sếp lớn nghe xong nhất thời kinh sợ, bởi vì lần trước ông ta đã tham gia cuộc họp bí mật do Lê Uy Long tổ chức.
Thiên Thành đã sử dụng số điện thoại này để gọi điện và thông báo cho ông ta đi họp!
“Tiêu rồi, cậu xong đời rồi, cậu ta thực sự là phó tổng chỉ huy của đoàn thanh tra!” Sếp lớn hoảng sợ đáp.
Cục trưởng Sang nghe xong, di động trên tay suýt nữa rơi xuống, ông ta dè dặt hỏi: “Vậy em phải làm sao bây giờ?”
“Tại sao Thiên Thành lại tìm ông? Rốt cuộc ông đã làm gì sai?” Lãnh đạo hỏi.
“Cậu ta tìm em là vì một cô giáo tên là Lê Hồng Ngọc, bị đuổi ra khỏi ngành.” Cục trưởng Sang nói.
“Vì một cô giáo mà mà gọi điện cho ông?” Sếp lớn cảm thấy khó hiểu, ông ta không biết sự việc nhỏ nhặt này và hoàn toàn không biết ai là Lê Hồng Ngọc.
“Vì cô giáo Dung là cô giáo cũ của hộ soái bảo vệ!” Cục trưởng Sang nói.
“Cái gì? Các ông đã sa thải cô giáo của hộ soái bảo vệ?” Lãnh đạo khiếp sợ cực kì.
“Đúng vậy, em đâu biết cô ấy là cô giáo của hộ soái bảo vệ!” Cục trưởng Sang sợ đến mức toát mồ hôi hột, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Tại sao ông lại đuổi việc cô ta?” Sếp lớn hỏi.
“Vì lãnh đạo thành phố bảo em sa thải cô ta! Hơn nữa, khi đó cục công an thành phố đã điều tra, nói cô ấy mắng học sinh, khiến học sinh nữ kia bị đả kích về tâm lý nhảy lầu dẫn tới tàn phế.
Tình huống cụ thể như thế nào, em cũng không biết!” Cục trưởng Sang nói.
“Ngay cả cô giáo của hộ soái bảo vệ ông cũng dám đuổi! Tiêu đời ông rồi, đừng nói có quen biết tôi nhé!” Lãnh đạo lập tức phủi sạch quan hệ với cục trưởng Sang, chỉ bo bo giữ mình.
“Sếp ơi, em cũng vô tội mà! Em chỉ làm việc theo lệnh thôi.
Đến bây giờ, em cũng không biết cô giáo Dung là cô giáo của hộ soái bảo vệ nào, anh nói cho em biết học trò của cô ấy là vị hộ soái bảo vệ nào được không?” Cục trưởng Sang hỏi.
“Làm sao tôi biết? Tôi không biết! Những người có cấp độ như chúng ta làm sao có thể tiếp xúc với hộ soái bảo vệ?” Thật ra ông ta không biết rằng Lê Uy Long là hộ soái bảo vệ, ông ta chỉ biết anh là tổng chỉ huy của đoàn thanh tra.
Do vậy, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới hộ soái bảo vệ là Lê Uy Long.
Vì hộ soái bảo vệ là người có cấp bậc quan trọng sẽ không đảm nhiệm chức tổng chỉ huy đoàn thanh tra bình thường như thế, không có cách nào để liên kết hai người họ là một.