“Tôi nay, nếu con gái ông không trở thành người đàn bà của tôi thì tôi sẽ không đi đâu hết.” Lương Tuấn Thịnh nói.
“Mau bỏ tôi ra, để tôi đập chết thằng súc vật này!” Ông Thanh đã không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa.
Bà Liên vừa ấn ông Thanh ngồi xuống vừa nói với Lương Tuấn Thịnh: “Nếu không muốn bị đánh thì cậu mau đi đi, tôi sắp không giữ được ông ấy nữa rồi.”
“Bà không phải cản, cứ để ông ta đứng lên đánh tôi thử xem, tôi thách ông ta có cái gan đấy!” Lương Tuấn Thịnh vênh mặt đáp.
“Cậu đừng chèn ép người ta quá, xin cậu hãy mau đi đi! Con gái tôi đã có người yêu rồi, cậu đừng mơ mộng hão huyền làm gì!” Bà Liên bảo.
“Tôi chẳng tin, bà đừng lấy cái cớ đấy ra để lừa tôi.
Có giỏi thì kêu người yêu của cô ta ra đây gặp tôi, tôi muốn xem xem ai mà to gan dám cuỗm mất con hàng của tôi!” Lương Tuấn Thịnh nói.
Lúc này, Lưu Bảo Thông từ tốn đứng dậy, bảo: “Tôi là người yêu của cô giáo Lê Hồng Ngọc đây.”
Lê Hồng Ngọc ngỡ ngàng, không ngờ rằng Lưu Bảo Thông sẽ chủ động thừa nhận là người yêu của mình.
Còn chưa bắt đầu hẹn hò yêu đương thì sao có thể trở thành người yêu của cô được?
“Tóm lại anh là ai? Anh cố tình đóng giả người yêu của cô Dung chứ gì?” Lương Tuấn Thịnh nói.
“Không cần quan tâm tôi là ai, cậu chỉ cần biết tôi chunsh là người yêu của cô giáo Lê Hồng Ngọc là được.” Lưu Bảo Thông trả lời.
“Cô Dung, anh ta nói thật không đấy?” Lương Tuấn Thịnh không tin lời nói một phía của Lưu Bảo Thông, bèn hỏi Lê Hồng Ngọc.
“Đúng thế, anh ấy là người yêu của tôi.” Thấy Lưu Bảo Thông đã nhận thì Lê Hồng Ngọc cũng đành gác sự dè dặt sang một bên và thừa nhận.
Nếu như cô ấy không thừa nhận chẳng phải sẽ khiến Lưu Bảo Thông rất khó xử hay sao?
“Cô hãy chia tay anh ta ngay lập tức, nếu không tôi sẽ đánh chết anh ta.” Lương Tuấn Thịnh hung hăng dọa dẫm.
“Tôi từng gặp nhiều cậu ấm xấc láo nhưng chưa thấy đứa nào ngang ngược hống hách như cậu.
Hôm nay gặp phải tôi là cậu đến lúc chết rồi.” Vừa rồi, Lưu Bảo Thông đã nhẫn nhịn Lương Tuấn Thịnh rất lâu, anh chưa ra tay vội là muốn xem xem Lương Tuấn Thịnh xấc xược đến mức độ nào.
“Ha ha, tôi cũng thấy nhiều gã ngông nghênh rồi, nhưng ngông nghênh như anh thì lần đầu tiên gặp đấy.
Gì mà đến lúc chết, anh có giỏi thì đánh tôi thử xem.
Anh mà dám đụng vào tôi thì anh mới là người đến lúc chết!” Lương Tuấn Thịnh vênh váo nói.
Lưu Bảo Thông chẳng nói chẳng rằng, lập tức giáng cho một cái tát.
“Chát…”
Tiếng bạt tai vang lên to và rõ ràng, Lương Tuấn Thịnh bị tát văng ra sau.
Rơi cả răng ra ngoài.
Chứng kiến cảnh ấy, tất cả mọi người đều sững sờ.
Cảnh tát một cái mà bay cả người thế này mới chỉ thấy ở trong phim.
Ông Thanh, à Liên và Lê Hồng Ngọc cũng giật mình sửng sốt.
Họ chỉ biết là Lưu Bảo Thông là một bác sĩ lành nghề, không ngờ được anh ấy còn đánh đấm giỏi như vậy.
Thực ra, tuy Lưu Bảo Thông là bác sĩ quân y nhưng các bác sĩ trong quân đội cũng là những chiến sĩ, đôi khi cũng phải ra chiến trường giết địch, dĩ nhiên anh ấy sẽ không yếu ớt.
“Rầm…” Lúc này, Lương Tuấn Thịnh đập người xuống đất lại phát ra một âm thanh lớn khác.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đám đàn em của Lương Tuấn Thịnh còn đang ngơ ngác, chỉ biết trơ mắt nhìn Lương Tuấn Thịnh bị đánh.
“Á…” Lương Tuấn Thịnh đập người xuống đất, gào khóc thảm thiết.