“Anh Thịnh…”
Cuối cùng đám đàn em đã hoàn hồn lại, rối rít chạy tới đỡ Lương Tuấn Thịnh dậy.
“Á… Đừng đụng vào lưng tao! Đau quá!” Khi được đỡ dậy, Lương Tuấn Thịnh phát hiện lưng đau nhói.
Do bị đánh gãy mất mấy cái răng nên cậu ta chỉ nói được thều thào.
Đám đàn em hốt hoảng sợ hãi, lại đặt cậu ta về lại trạng thái cũ.
“Mau, đánh chết nó cho tao!”Lương Tuấn Thịnh quát lớn.
Chỉ chòng ghẹo Lê Hồng Ngọc một chút mà đã bị người yêu của cô ấy đánh rơi răng, còn gãy lưng, làm sao cậu ta có thể không giận dữ được?
Đám đàn em nghe thấy Lương Tuấn Thịnh ra lệnh, lập tức xông về phía Lưu Bảo Thông.
Lúc này Lê Hồng Ngọc, ông Thanh cùng bà Liên đã lấy lại bình tĩnh, thấy một đám công tử bột định xông vào đánh Lưu Bảo Thông, họ lại được một phen khiếp vía.
Dĩ nhiên Lưu Bảo Thông chẳng coi đám công tử bột kia ra gì, anh ấy bước lên vài bước, tung những cái tát liên hoàn.
“Chát! Chát! Chát…”
Những tiếng bạt tai vang lên tới tấp, lũ công tử bột đồng loạt bị tát cho choáng váng, lảo đảo.
Có đứa xoay mấy vòng rồi ngã lăn quay, có đứa thì bị tát bay ra xa.
Chỉ trong chớp mắt, đám công tử bột đã bị Lưu Bảo Thông tát cho nằm rạp ra đất.
Bình thường đám cậu ấm con nhà giàu có này được nâng niu chiều chuộng, rượu chè hư hỏng, đâu thể nào là đối thủ xứng tầm với một Lưu Bảo Thông trăm trận trăm thắng được?
Lê Hồng Ngọc không khỏi kinh ngạc khi thấy Lưu Bảo Thông vừa ra tay là cả bọn Lương Tuấn Thịnh đã ngã lăn quay.
Trước đó cô ấy từng thấy Lê Uy Long và Thiên Thành dạy dỗ Lương Tuấn Thịnh, cả hai người họ đều rất mạnh, nhưng không ngờ Lưu Bảo Thông cũng mạnh như vậy.
Thời khắc này, cô ấy vô cùng ngưỡng mộ Lưu Bảo Thông.
Không chỉ có tay nghề bác sĩ giỏi, mà kỹ thuật đánh võ cũng mạnh mẽ, thực sự là một người đàn ông tuyệt vời! Ở bên người đàn ông như thế mới thấy an toàn làm sao!
Ngay từ đầu Lê Hồng Ngọc đã có ấn tượng tốt về Lưu Bảo Thông, giờ thấy anh nam tính như vậy thì trái tim lại càng rung động, càng thích hơn.
Lương Tuấn Thịnh thấy Lưu Bảo Thông tát đám đàn em của mình dễ như trở bàn tay mới bất chợt thấy run sợ.
Cậu ta không thể nào ngờ được rằng người đàn ông bên cạnh Lê Hồng Ngọc lại mạnh đến thế.
Lần trước là Lê Uy Long học sinh cũ của cô ấy, lần này đến lượt người yêu cô ấy.
Lúc này, nhân viên trong nhà hàng và khách khứa đã vây kín xung quanh, không ai dám lại gần, chỉ đứng nép một bên hóng chuyện.
“Thông ơi, cháu gây ra chuyện lớn rồi, chúng ta mau đi thôi!” Bà Liên hốt hoảng nói.
“Bác ơi, không sao đâu, bác không cần lo lắng.” Lưu Bảo Thông nói.
“Chắc cháu không biết chứ cậu ta là con trai của người quyền lực thứ năm ở Đà Lạt đấy.
Cháu đánh con của đại gia thì chắc chắn sẽ gây ra rắc rối lớn lắm.” Bà Liên giải thích.
“Người quyền lực thứ năm thì có là gì, cháu đã có Thiên làm chỗ dựa vững chắc, không phải sợ.” Lưu Bảo Thông bình thản trả lời.
Hiện giờ, anh ấy không những đang bảo vệ bạn gái mình mà còn đang bảo vệ cho cô giáo của hộ soái bảo vệ cùng người nhà của cô ấy, dĩ nhiên là anh ấy chẳng sợ bất cứ ai.
Nếu như Lê Uy Long có mặt ở đây thì anh cũng sẽ làm như thế.
Vả lại, từ việc Lê Hồng Ngọc đã có quyết định đi dạy lại thì anh đã biết Lê Uy Long sắp sửa có hành động với bố con Lương Trọng rồi.
Bây giờ, tự Lương Tuấn Thịnh đến tận cửa nộp mạng, anh hoàn toàn có thể thay Lê Uy Long trừng trị Lương Tuấn Thịnh.
“Mày… mày tên gì?” Lúc này, Lương Tuấn Thịnh cất giọng hỏi.
“Tôi tên Lưu Bảo Thông.” Lưu Bảo Thông đáp.
“Được! Có giỏi thì đứng yên đấy đợi cho tao!” Lương Tuấn Thịnh nói.
“Cậu định gọi người chứ gì? Gọi cả bố cậu đến đây tôi cũng chẳng sợ.
Cứ gọi ông ta tới!” Lưu Bảo Thông tuyên bố hùng hồn.