Bốn thành viên đội đặc nhiệm lập tức xốc Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh lên, bẻ quặt tay họ ra sau lưng, chuẩn bị áp giải ra ngoài khách sạn.
“Ông chủ Đạt, mau bảo bảo an của ông cứu chúng tôi! Có thể đây là bọn côn đồ muốn bắt cóc bọn tôi.
Chỉ cần cứu chúng tôi, ông đã lập công lớn rồi, tôi nhất định sẽ báo đáp ông!” Lương Trọng lớn tiếng hét với Nguyễn Thành Đạt.
Nguyễn Thành Đạt nghe thấy tiếng hét của Lương Trọng như tỉnh mộng.
Đám người này đến Lương Trọng cũng dám bắt chắc chắn là bọn côn đồ!
Chỉ cần cứu được bố con Lương Trọng vậy chắc chắn là lập công lớn rồi!
Không phải ai cũng có cơ hội cứu lãnh đạo thành phố, chỉ cầm nắm lấy cơ hội ngàn năm khó gặp này, cứu lãnh đạo thành phố là có được hậu thuẫn to lớn, sau này tiền đồ sáng lạng!
Vì vậy, Nguyễn Thành Đạt hét lên với đám bảo an: “Nhanh, mau cứu ông Trọng khỏi đám côn đồ kia!”
Đám bảo an cũng muốn lập công, lập tức xông lên hòng giải cứu bố con Lương Trọng.
Tuy nhiên, Hà Ngọc Lan đã chuẩn bị từ lâu, không nói hai lời, một mình đánh với đám bảo an.
“Binh binh binh…”
“Aaa…”
Đám bảo an này còn chưa kịp phản ứng đã bị Hà Ngọc Lan đánh trúng, phát ra tiếng la hét thê thảm.
Bốn thành viên đặc nhiệm kia đều từng thấy Hà Ngọc Lan ra tay, đầu không thèm ngoảnh lại, áp giải Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh ra khỏi khách sạn.
Họ đều biết thực lực của Hà Ngọc Lan, ba mươi tên bảo an kia không phải đối thủ của cô, vì thế không chút lo lắng áp giải Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh đi.
Mà Lưu Bảo Thông từng thấy Hà Ngọc Lan ra tay, anh cũng không giúp đỡ mà đứng bên bảo vệ Lê Hồng Ngọc, Lê Hùng Thanh và Bạch Liên tránh có người lao qua đây, làm bọn họ bị thương.
Trong lúc đánh nhau, có vài tên lao về phía Lê Hồng Ngọc đều bị Lưu Bảo Thông đá về.
Đương nhiên, có không ít bảo an trong lúc hỗn loạn, nện lên người tên công tử bột đang nằm dưới đất kia, khiến họ kêu gào thảm thiết, thậm chí có người còn ho ra máu.
Khách và nhân viên trong khách sạn thấy bọn họ đánh nhau cũng nhanh chóng tránh xa, tránh bản thân bị thương.
Tốc độ ra tay của của Hà Ngọc Lan quá nhanh, đám bảo an còn chưa kịp nhìn rõ đã bị trúng nắm đấm hoặc bị Hà Ngọc Lan đá trúng.
Chưa tới một phút, ba mươi tên bảo an, tất cả đều bị Hà Ngọc Lan đánh đến nằm bò dưới đất, kêu gào thảm thiết, không bò dậy nổi.
Nguyễn Thành Đạt thấy Hà Ngọc Lan một địch ba mươi, phút chốc hạ gục tất cả bảo an, cảm thấy không thể tin vào mắt mình!
Phút chốc đầu hắn đầy mồ hôi!
Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh bị áp giải tới cửa khách sạn, nghe thấy tiếng la khóc thảm thiết đằng sau, quay đầu xem xảy ra chuyện gì, thì thấy đám bảo an nằm la liệt trên sàn, mà Hà Ngọc Lan lại hiên ngang đứng đó!
Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh biến sắc!
Họ còn trông chờ đám bảo an này cứu mình, nhưng không ngờ tới, một đám bảo an xúm lại cũng không đánh được một người phụ nữ xinh đẹp!