“Cô giáo Dung, cô ngồi ở đây đi, tôi đi thanh toán.” Lưu Bảo Thông nói.
“Như vậy thì ngại lắm! Tối nay nhà bác mời cháu ăn cơm mà, để Lê Hồng Ngọc đi thanh toán đi!” Bạch Liên nói.
“Bác à, cháu là đàn ông, đương nhiên nên thanh toán chứ.” Lưu Bảo Thông nói.
“Nhưng mà, cháu chữa khỏi bệnh cho hai bác, hai bác mời cháu đi ăn là để cảm ơn, sao lại để cháu thanh toán được?” Bạch Liên nói.
“Bác à, bác đừng xem cháu như người ngoài.”
Lưu Bảo Thông nói xong liền ra quầy thu ngân thanh toán.
Bạch Liên sửng sốt một lúc, sau đó vui vẻ nói: “Ban nãy Đại Thông nói đừng xem nó như người ngoài, ý của nó là chúng ta đã là người một nhà rồi hả?”
“Anh thấy, nó có ý này.” Lê Hùng Thanh nói.
“Vậy thì tốt quá, thằng bé với Lê Hồng Ngọc nhà mình quá hợp!” Bạch Liên nói.
“Bố, mẹ, hai người lại nói nhảm gì vậy, ngại chết đi được! Người ta chỉ nói một câu đừng xem cháu như người ngoài, hai người đã nghĩ xa như vậy, con phục hai người rồi!” Lê Hồng Ngọc đỏ mặt nói.
Lưu Bảo Thông thanh toán xong thì lái xe tiễn Lê Hồng Ngọc, Lê Hùng Thanh, Bạch Liên về nhà.
Lúc này, Nguyên Hồng Đạt cuối cùng cũng nhớ ra, nói: “Mau, mau báo cho Hiệp hội Hộ Pháp, lãnh đạo thành phố Đà Lạt bị bọn bắt cóc bắt đi rồi!”
Đám bảo an nghe Nguyễn Thành Đạt nói vậy như tỉnh mộng, lần lượt lấy điện thoại ra gọi cho Hiệp hội Hộ Pháp.
Ánh Hạ sau khi nghe xong báo án, trong phút chốc bị sốc khi biết Lương Trọng và con trai ông ta bị bọn bắt cóc trắng trợn đưa ra khỏi khách sạn.
Tuy rằng cô đang điều tra Lương Trọng nhưng chưa có chứng cứ xác thực chứng minh Lương Trọng phạm pháp, chỉ cầm Lương Trọng chưa bị định tội, ông ta vẫn là lãnh đạo thành phố Đà Lạt.
Lãnh đạo thành phố bị bắt cóc ngay ở nơi công cộng, đây không phải chuyện nhỏ!
Đây chắc chắn là vụ trọng án, nếu như truyền ra ngoài sẽ gây chấn động lớn!
Ánh Hạ không dám lơ là, lập tức tự mình chỉ huy, điều số lượng lớn nhân lực đi giải cứu ba con Lương Trọng.
Vì Lương Trọng bị bắt cóc ở khách sạn, nơi công cộng nên có rất nhiều camera giám sát, Ánh Hạ muốn truy tìm tung tích rất dễ dàng.
Cô yêu cầu cấp dưới theo dõi camera truy dấu rồi báo cáo với cô.
Khi cô thấy kẻ bắt cóc Lương Trọng lái hai chiếc xe quân dụng không thể không tự hỏi, làm sao bọn bắt cóc lại có xe quân dụng?
Chẳng qua, cô không có thời gian tự hỏi, bây giờ, lãnh đạo thành phố bị bắt cóc, nhiệm vụ cấp thiết là đuổi kịp bọn bắt cóc, cứu được lãnh đạo rồi nói!
Thế là, Ánh Hạ dẫn đầu, theo nhắc nhở của cấp dưới ở Pháp Hội, đuổi theo bọn bắt cóc.
Lúc này, trên xe quân dụng, Lương Tuấn Thịnh chưa nhận ra mình sắp chết.
Thấy Hà Ngọc Lan cùng ngồi ghế sau với mình, hắn lại bắt chuyện với Hà Ngọc Lan: “Chị gái, chị xinh đẹp ghê! Không những vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn giỏi võ nữa, quá hoàn hảo! Rất nhiều sao nữ đứng trước mặt chị còn bị lu mờ, chị mới thật sự là nữ thần!”
Hà Ngọc Lan biểu cảm lạnh nhạt, trong lòng cực kỳ chán ghét.
Chẳng qua, cô không muốn so đo với người sắp chết.
Dù sao tên công tử bột sắp bị xử lý rồi, đánh cho hắn một trận cũng chả có ý nghĩa gì.
“Nữ thần, chị tên là gì? Tôi tên là Lương Tuấn Thịnh, bố tôi là lãnh đạo thành phố Đà Lạt, tôi muốn làm bạn với chị.
Thực ra nếu chị muốn tiền, tôi có thể cho chị, không cần bắt cóc như này đâu!” Lương Tuấn Thịnh nói.
Hắn cho rằng mình sẽ không sao, bọn bắt cóc này chỉ cần tiền thôi, đợi chút nữa mẹ hắn chắc chắn sẽ đem tiền tới chuộc bọn hắn.
So với ngồi đợi nhàm chán như này, thà rằng tìm cơ hội bắt chuyện với nữ thần.