“Không sai, ông hẳn không ngờ tới nhỉ?” Hà Ngọc Lan nói.
“Không thể nào! Cái tên Lê Uy Long ở rể kia sao có thể là hộ soái vệ quốc được chứ?” Lương Trọng nhất quyết không tin rằng Lê Uy Long lại có thể là hộ soái vệ quốc được!
“Ông không tin? Tôi vẫn nói câu kia thôi, ông tin cũng được, không tin cũng thế, những điều nên nói tôi đều đã nói cho ông rồi, bất kể ông có tin hay không thì ông đều không thoát khỏi tội chết rồi.” Hà Ngọc Lan bình tĩnh nói.
“Cô không thể giết tôi, tôi muốn kháng án, tôi muốn tố cáo các người lợi dụng chức quyền, tự ý xử tội người khác!” Lương Trọng tuyệt vọng hét lên.
“Đừng ồn ào, đây là bí mật xử quyết cũng không phải thẩm lý, phán quyết của tòa án gì nên ông không có cơ hội kháng án hay tố cáo ngược đâu.” Hà Ngọc Lan nói.
“Không… không được… tôi vẫn còn nhỏ… tôi không muốn chết!” Lương Tuấn Thịnh bắt đầu kêu rên loạn xạ.
“Không nhỏ, cậu đã tròn mười tám tuổi rồi, không nhỏ chút nào.
Đã làm sai thì phải tự gánh chịu lấy hậu quả.” Hà Ngọc Lan lạnh lùng lên tiếng.
“Tôi không dám nữa, tôi xin các người, cho tôi một cơ hội, một lần thôi, cho tôi cơ hội hối cải chuộc tội, được… được không?” Mặt Lương Tuấn Thịnh giàn giụa, không phân biệt nổi đâu là nước mắt, đâu là nước mũi và đâu là dãi nữa.
Hà Ngọc Lan cảm thấy thật phiền, cô không còn muốn nói thêm bất kì điều gì với hai cha con cực phẩm này nữa nên trực tiếp quay sang mấy tinh anh đặc chủng và nói: “Mau chóng tiễn bọn họ lên đường thôi!”
Hai tên tinh anh đặc chủng nhanh nhẹn hướng họng súng nhắm vào đầu hai cha con Lương Trọng, đang định bóp cò xử hai người thì tiếng còi đặc biệt của cảnh sát chẳng biết từ đâu kêu vang ầm ĩ.
Biến chuyển bất ngờ khiến cho Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh lập tức vui đến chảy nước mắt.
Cảnh sát tới, hai cha con bọn họ được cứu rồi!
Hai tên tinh anh đặc chủng nghe thấy tiếng còi cảnh sát cũng đành phải dừng tay.
Cũng không thể làm khác được, chẳng may phía trên phái cục cảnh sát thành phố tới để truyền lệnh quyết đặc xá, miễn tử tội cho hai cha con Lương Trọng mà bên các anh lại cố tình bắn chết người bọn họ thì chuyện hỏng, không còn cách nào cứu vãn nổi rồi.
Chẳng mấy chốc hơn mười chiếc xe của cục cảnh sát thành phố phóng như bay tới nơi hẻo lánh này, xe phanh gấp đến nỗi cày tung cả bụi đất bên dưới.
Tiếp sau đó một đám người có võ trang đầy đủ lao xuống xe, mà người đi đầu chính là Ánh Hạ.
Ánh Hạ chứng kiến Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh đang quỳ dưới đất, đầu còn đang bị người chĩa súng vào thì vội vàng hô lớn với đám người Hà Ngọc Lan: “Không được nhúc nhích, các người đã bị bao vây!”
Những người khác đứng sau lưng cô ta cũng lập tức nhao nhao nâng súng chĩa về Hà Ngọc Lan cùng bốn người tinh anh đặc chủng.
Thấy vậy, Hà Ngọc Lan cũng lập tức rút súng ra và chĩa thẳng mặt Ánh Hạ.
Hai tân tinh anh đặc chủng đang dùng súng nhắm vào đầu Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh vẫn giữ nguyên họng súng trước đầu hai người.
Hai người khác đang khống chế Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh cũng lập tức giương súng nhằm vào đầu Ánh Hạ.
Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh chứng kiến đám người hai phe Hà Ngọc Lan và Ánh Hạ giương cung bạt kiếm, cầm dùng chĩa vào mặt nhau như thế thì lập tức sợ tới mức suýt tè ra quần, chỉ nhích người cũng không dám, chỉ sợ một trong hai phe nổ súng thì không biết bọn họ có sống nổi qua màn đạn lạc không.
“Tại sao lại là cô?” Hà Ngọc Lan nhìn thấy người tới là Ánh Hạ thì cau mày khó chịu hỏi.
“Hà Ngọc Lan, sao cô lại là đám bắt cóc tống tiền?” Ánh Hạ thấy cô cũng cau mày hỏi.
Lần trước trong thung lũng Hổ Sơn, khi bọn họ tới cứu đám trẻ bị bọn buôn người bắt cóc thì hai người Hà Ngọc Lan và Ánh Hạ đã biết mặt nhau, không chỉ thế còn từng có trận đấu khẩu long trời lở đất khiến cả hai vừa gặp lần đầu đã không ưa gì nhau, lần này gặp nhau lại lập tức chĩa thẳng súng vào mặt nhau.
“Tôi không phải cướp, tôi đang chấp hành nhiệm vụ.” Hà Ngọc Lan nói.
“Chấp hành nhiệm vụ gì?” Ánh Hạ hỏi.
Cô biết Hà Ngọc Lan là chiến hữu của Lê Uy Long, nhưng mà người mà Hà Ngọc Lan muốn giết chính là người thứ năm của Đà Lạt thế nên cô phải hỏi cho rõ.
“Không thể tiết lộ!” Hà Ngọc Lan cảm thấy chuyện như thế này không cần thiết phải bàn giao cho Ánh Hạ, đương nhiên cô cũng không muốn nói cho cô ta.
Nếu như nói là mệnh lệnh của Lê Uy Long thì cái cô Ánh Hạ này chắc chắn không tin tưởng anh có quyền lực lớn như thế, đến lúc đó lại phải nói tới nói lui, để rồi cuối cùng lại phải lộ ra Lê Uy Long là họ soái vệ quốc, đẹp trai, xuất sắc mất.
“Nếu cô không làm rõ chuyện này thì lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi! Nếu không tôi sẽ có quyền đánh gục, không chế các người!” Ánh Hạ nói.
“Đầu hàng? Từ trước tới nay, chữ này còn chưa có trong từ điển của tôi! Tôi khuyên cô đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu không chắc cô có giữ nổi an toàn không đâu!” Hà Ngọc Lan nói.
Tuy rằng bây giờ phe cô đang đứng ở thế bị động, người còn ít hơn phe kia nhưng cô cũng không sợ Ánh Hạ kia.
“Người các cô đang khống chế là người thứ năm của Đà Lạt, chuyện này tôi nhất định phải nhúng tay.” Ánh Hạ khẳng định chắc nịch.
“Hai cha con Lương Trọng làm việc trái pháp luật, tội nhất định phải chết, cô muốn ngăn? Chẳng nhẽ cô là đồng phạm của đám người này?” Hà Ngọc Lan không kiên nhẫn nói.
“Sao tôi có thể làm chuyện trái pháp luật cùng họ chứ? Tôi cũng không hề biết về hành vi phạm tội của họ là gì hay có thật hay không, nhưng dù bọn họ có thật phạm tội cũng không đến lượt các người được phán quyết hay xử tội!”
Lúc này được nhắc đến tên, Lương Trọng mới lấy lại tinh thần, bắt đầu hướng sang bên Ánh Hạ hô lớn: “Hội trường Ánh Hạ, cô đừng nghe bọn họ nói linh tinh, mấy kẻ này chính là cướp, các cô nhanh nhanh cứu hai cha con chúng tôi! Chỉ cần cứu được chúng tôi ra, các người lập tức lập được công lớn!”
“Lương Trọng, ông nghe cho rõ đây, tôi cứu ông là vì trách nhiệm, không phải vì công trạng gì hết.
Nếu ông thực sự phạm tội, chúng tôi sẽ bắt hai cha con ông về chịu tội trước pháp luật, các ông lập tức được giao cho sở hội đồng xử lý!” Ánh Hạ nói.
“Bất kể thế nào các người cứ mau cứu tôi ra rồi nói sau! Các người là cảnh sát, không thể để cho đám tội phạm này làm xằng làm bậy được!” Lương Trọng biết rõ nếu không có người của cục cảnh sát thành phố thì ông ta và con trai nhất định phải chết ở chỗ này.
Mà chỉ cần có thể sống sót ra khỏi đây thôi thì nhất định có cách cởi bỏ tội danh, hoặc giảm nhẹ tội danh.
Cho nên việc quan trọng hiện tại là phải thoát khỏi nanh vuốt của bọn này, những thứ khác không có cách cân nhắc nhiều như vậy.
Ánh Hạ không thèm để ý tới Lương Trọng nữa mà quay sang nói với Hà Ngọc Lan, “Các người mau chóng thả người thôi, cô cùng người của cô không thắng nổi chúng tôi.
Nếu các người vẫn ngoan cố không chịu thả vậy tôi sẽ thật sự hạ lệnh nổ súng hạ gục các người!”
“Các người đợi chút, đừng vội, đợi tôi gọi một cú điện thoại đã, sau đó tôi cam đoan sẽ khiến các cô rời đi!” Hà Ngọc Lan nói.
Cô cảm thấy chỉ vì chuyện này mà gây nên xung đột với Ánh Hạ, thậm chí tạo thành thương vong không đáng có, như vậy không đáng giá.
Mặc kệ là người phe nào thì phải vì chuyện của cha con Lương Trọng tạo nên thương vong vô nghĩa thì chẳng phải chuyện tốt gì.
Thêm nữa, cô cũng hiểu hành vi hiện giờ của Ánh Hạ chỉ là hành vi thi hành pháp luật theo lẽ công bằng.
Cho nên, cô quyết định gọi điện thoại, giải quyết chuyện này trong hòa bình mới là cách tốt nhất.
“Được, vậy cô gọi điện thoại đi, tôi cho cô thời gian gọi điện thoại đấy, để tôi xem các cô có bản lĩnh gì để khiến tôi rút quân?” Ánh Hạ cũng không vội, dù sao mấy người Hà Ngọc Lan đã bị bao vây, không có đường thoát rồi, cứ để cô ta gọi một cuộc điện thoại cũng không sao, xem cô ta có bản lĩnh gì.
Vì nên, Hà Ngọc Lan lấy điện thoại ra, bấm phím và chờ đợi.