Long Uy Chiến Thần


“Đúng vậy, giờ đây, đất nước của chúng ta ngày càng mạnh mẽ hơn, đã không còn như trước đây nữa.

Chúng ta không còn sợ bất kỳ kẻ thù hùng mạnh nào và chúng ta có khả năng chiến đấu chống lại tất cả các nước kẻ thù.

Nếu nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng dám xâm lược đất nước chúng ta nửa bước, chúng ta sẽ chiến đấu với họ đến cùng!” Hộ soái Trấn Trung - Lưu Thiên Du, nói.
“Hiện nay, nước Sư Quốc ở phía bắc cũng đang nhìn chằm chằm vào Long Quốc của ta như hổ rình mồi.

Mặc dù đất nước Lang Quốc ở phía tây đã bị Hộ soái Vĩnh Thiên đánh bại lần trước nhưng chưa bao giờ họ từ bỏ mong muốn xâm lược đất nước Long Quốc của chúng ta.


Đất nước Dẫn Dao ở phía đông vẫn luôn rục rịch ý đồ đối với nước ta.

Một khi chúng ta gây chiến với Nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng thì các nước Sư Quốc, Lang Quốc và Dẫn Dao chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để tấn công Long Quốc chúng ta.

Đến lúc đó, tứ phía xung quanh Long Quốc đều là kẻ thù!” Một Bộ trưởng dân sự nói .
Ngay sau khi quan điểm này được đưa ra, tất cả mọi người đều im lặng.

Bởi vì một khi xảy ra tình huống bị tấn công tứ phía như vậy, Long Quốc quả thực khó có thể vượt qua.
Lúc này, Quốc vương bắt đầu hỏi Lê Uy Long, người vẫn luôn im lặng suốt buổi họp: “Hộ soái Vĩnh Thiên, anh nghĩ thế nào?”
“Quốc vương, tôi nghĩ mức độ cao nhất của chiến tranh là có thể đánh bại đối phương mà không cần chiến đấu.” Lê Uy Long nói.
“Nói có lý, nhưng làm sao chúng ta có thể chiến thắng mà không phải chiến đấu?” Quốc vương hỏi.
“Nước Liệp Ưng và Nước Cự Hùng sẽ có cuộc tập trận chung vào 3 ngày sau.

Ba ngày sau, chúng ta cũng sẽ tiến hành một cuộc tập trận quy mô lớn chưa từng có ở vùng biển phía nam để thể hiện sức mạnh hàng hải của nước Long Quốc nhằm mục đích răn đe bọn họ” Lê Uy Long nói.
“Kế hoạch của Hộ soái Vĩnh Thiên rất hay, tất cả mọi người có ý kiến gì không?” Quốc vương Long quốc lại hỏi các bộ trưởng dân sự và quân sự.
“Quốc vương, tôi nghĩ rằng kế hoạch của Hộ soái Vĩnh Thiên thật tuyệt vời, nhưng nó quá mạo hiểm.” Một bộ trưởng dân sự nói.

“Rủi ro là gì?” Quốc vương Long quốc hỏi.
“Chúng ta cùng với nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng tiến hành các cuộc tập trận tầm gần trong cùng một ngày.

Trong cuộc tập trận chắc chắn sẽ xảy ra xích mích và dễ xảy ra xung đột, dẫn đến chiến tranh!”
“Nếu bọn họ dám khiêu khích trong quá trình diễn tập, chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cùng lắm thì chúng ta sẽ cùng bọn họ diễn giả thành thật, đánh một trận lớn! Với khả năng hàng hải của chúng ta, có thể làm cho bọn họ có đi mà không có về!” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái Vĩnh Thiên, với sức mạnh hàng hải của chúng ta, việc tiêu diệt hai hạm đội của họ không phải là vấn đề lớn, nhưng anh đã bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa? Một khi hạm đội của họ bị tiêu diệt, chiến tranh thế giới sẽ bắt đầu và sẽ có vô số kẻ thù đứng sau cũng sẽ rục rịch đưa hạm đội đến!” Vị bộ trưởng vừa rồi nói.
“Giống như ông cứ phải nhìn trước nhìn sau, sợ đầu sợ đuôi, sớm muộn gì Long Quốc của chúng ta cũng sẽ phải chia cho người khác! Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu ai xâm phạm đến đất nước ta thì chính là tội đồ! Đất nước Long Quốc rộng lớn này tại sao phải sợ hai quốc gia nhỏ bé ấy?” “Lê Uy Long nói.
“Hộ soái Vĩnh Thiên, cậu quá hiếu chiến.

Cậu có bao giờ nghĩ rằng sẽ có bao nhiêu người lính ở Long Quốc sẽ chết trên chiến trường một khi chiến tranh nổ ra không? Với sức mạnh hiện tại của dân tộc, hòa bình là điều quan trọng nhất để tiếp tục phát triển kinh tế, không cần thiết phải tùy tiện khai chiến.” Vị bộ trưởng kia vẫn tiếp tục phản bác.
“Tôi không hiếu chiến, tôi đang muốn giữ gìn tôn nghiêm của Long Quốc! Nghĩa vụ của một quân nhân là bảo vệ tổ quốc.


Nếu không bảo vệ được quê hương, đất nước thì nuôi quân làm gì? Hy sinh nơi chiến trường, da ngựa bọc xác là vinh dự của một người lính!” Lê Uy Long nói.
“Nói tóm lại! Cứ làm theo những gì Hộ soái Vĩnh Thiên đã nói! Ba ngày sau, một cuộc diễn tập quân sự trên biển quy mô lớn chưa từng có sẽ được tiến hành ở vùng biển phía nam để thể hiện sức mạnh hàng hải của Long Quốc chúng ta!” Quốc vương Long Quốc cuối cùng đã đưa ra quyết định.
“Quốc vương, kế hoạch của Hộ soái Vĩnh Thiên cực kỳ nguy hiểm, nồng nặc mùi thuốc súng, một cuộc chiến tranh thế giới sắp bắt đầu, xin hãy suy nghĩ kỹ lại!” Bộ trưởng dân sự vẫn thuyết phục.
“Tôi đã quyết định, không cần nói thêm! Toàn bộ buổi diễn tập này dưới sự chỉ huy của Hộ soái Vĩnh Thiên, mọi người phải toàn lực phối hợp!”
Sau đó, Quốc Vương rút thanh kiếm cầm tay của mình ra rồi nói: “Nếu có kẻ nào hèn nhát sợ chết, kết quả sẽ như vậy!”
Nói xong, Quốc vương Long quốc dùng kiếm chém rụng một góc bàn!
Những Bộ trưởng chủ trương nhường nhịn kia nhìn thấy thế Quốc vương thị uy đều toát mồ hôi lạnh, im bặt không dám nói thêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận