Long Uy Chiến Thần


Lê Uy Long cảm thấy những lời Tô Ánh Tuyết nói cũng có vài phần hợp lý nên tin vào điều đó.
"Thiên Thành, vậy cậu hãy cùng tôi đến nhà của bố tôi ở khu ngoại ô đi! Tôi sẽ đưa ông ấy trở lại đây." Lê Uy Long nói.
"Vâng." Thiên Thành nói.
"Cái gì? Con định quay lại đó đón ông ấy sao?" Tô Ánh Tuyết đột nhiên trở nên hoảng loạn.
"Vâng, con đã hẹn với ông ấy trước khi đi là khi con chiến thắng trở về, hai cha con sẽ cùng nhau uống rượu.

Bây giờ con thực sự đã trở về chiến thắng rồi, tất nhiên phải cùng ông ấy ăn mừng một phen." Lê Uy Long tươi cười nói.
"Đừng...!con đừng đi!" Tô Ánh Tuyết ngày càng trở nên bối rối hơn.
Lê Uy Long cảm thấy thái độ của Tô Ánh Tuyết có vẻ kỳ lạ, anh đột nhiên có linh cảm không lành, liền hỏi gấp: "Sao thế mẹ? Có chuyện gì đã xảy ra mà con không biết à?"
Tô Ánh Tuyết lúc này đã hoàn toàn cứng họng và không dám trả lời câu hỏi của Lê Uy Long nên chỉ đành im lặng.
Cuối cùng, Lê Uy Long đành phải hỏi Chu Nhược Mai cho rõ ràng: "Dư Hân, hãy nói cho anh biết sự thật, rốt cuộc bố anh làm sao? Có chuyện gì đã xảy ra với ông ấy có phải không?"
Chu Nhược Mai biết chuyện này không thể che giấu mãi được, bèn nói một cách buồn bã: "Ông ấy....!đã bị đánh đến chết, cách đây không lâu."
“Choang!”, ly nước lạnh trên tay Lê Uy Long bất ngờ rơi mạnh xuống đất vỡ tan tành.
Tin này giống như một tiếng sét đánh ngang tai Lê Uy Long ngay giữa ngày nắng chói.Khiến toàn bộ đầu óc anh trở nên choáng váng!
Thiên Thành cũng bị sốc nặng, anh không thể ngờ rằng một người như ông Dương lại có thể bị đánh đến chết!
"Cái...!cái gì? Bố anh,...!ông ấy đã bị đánh đến chết?" Lê Uy Long không thể tin vào tai mình, hy vọng rằng đã nghe nhầm.
"Phải....!Ông ấy....trong một sự cố đã bị một nhóm xã hội đen đánh đến chết." Chu Nhược Mai nghẹn ngào khóc nức nở.

Chính cô cũng không cảm thấy dễ dàng gì khi nói với anh những lời này.
Thiên Thành nghe tin Dương Văn Diệp bị đánh đến chết, từ đau lòng, khuôn mặt anh ta trở nên cực kỳ tức giận.
"Sự cố?"
“Ộccc”, Lê Uy Long nói tới đây và đột nhiên thổ huyết.

Một ngụm máu phun ra từ miệng anh!
Thiên Thành đã sốc khi thấy chuyện này.
Chu Nhược Mai cũng không ngờ Lê Uy Long lại tức giận đến mức nôn ra máu ngay tại chỗ.
"Hoài...!Anh Thiên, đừng quá đau lòng!" Thiên Thành buồn bã năm vai Lê Uy Long an ủi mặc dù cũng lo lắng vô cùng.
Thiên Thành là người đã đi theo Lê Uy Long trong nhiều năm, trong mắt anh, Lê Uy Long là người lúc nào cũng kiên định, cương nghị và vững chãi như núi Thái Sơn.

Anh chưa từng thấy Lê Uy Long phải suy sụp như vậy bao giờ.
Vậy mà lúc này, khi hay tin cha nuôi Dương Văn Diệp đã bị giết bởi một nhóm xã hội đen, không chỉ khuôn mặt Lê Soái thay đổi rất nhiều, trở nên cực kỳ nghiêm trọng, mà anh thậm chí còn thổ huyết tại chỗ.
Nỗi đau buồn và tuyệt vọng trong lòng Lê Uy Long lúc này thật khó mà đong đếm hết được.
Lần này có thể chiến thắng trở về, điều đầu tiên mà Lê Uy Long muốn làm đó là cùng cha mình ăn mừng một bữa thật no say! Nhưng vừa về được đến nhà, anh đã phải nghe tin xấu rằng cha mình đã bị giết!
Trái tim của Lê Uy Long đau đớn như bị dao cắt.

Dương Văn Diệp đã nuôi dưỡng, chăm sóc anh từng ấy năm, coi anh như máu mủ ruột thịt của mình.

Lê Uy Long vẫn còn chưa kịp trả ơn ơn dưỡng dục của ông.

Vậy mà giờ ông đã bị đánh đến chết.
Lê Uy Long đã có thể xông pha trận mạc, chiến đấu chống lại hàng ngàn, hàng vạn kẻ thù và bảo vệ hơn trăm triệu sinh mạng của quốc gia, nhưng anh lại không thể bảo vệ cha của mình!
"Là ai? Ai đã gây ra chuyện này? Ai đã giết ông ấy?" Lê Uy Long gầm lên hỏi với hai hàng nước mắt chảy ròng ròng.
Đối với Lê Uy Long, Dương Văn Diệp không chỉ là cha nuôi mà còn là một anh hùng.

Mặc dù ông bị gãy chân, nhưng trong lòng anh, ông vững chãi như một ngọn núi lớn!
Anh chỉ vừa mới đi đến phía Tây để chiến đấu.

Vậy mà khi trở lại, đã đột nhiên nghe tin cha nuôi bị đánh đến chết.

Làm sao anh không đau lòng cho được?
Anh trở về khi đã mã đáo thành công, nhưng gia đình anh đã bị hủy hoại hoàn toàn, tâm hồn anh theo đó cũng đã bị mục nát.
Dường như không có gì trên thế giới này có thể khiến anh đau lòng hơn nữa!
"Bây giờ nói cho anh biết ai gây ra chuyện này thì có tác dụng gì, liệu anh có thể trả thù cho ông ấy chứ?" Chu Nhược Mai cũng khóc nức nở và nói.

Lúc này cô vẫn không biết rằng Lê Uy Long đã là Tổng tư lệnh quân đội, là Long thần chiến của đất nước với quyền lực vô hạn trong tay.
"Mau nói cho anh biết, rốt cuộc kẻ nào đứng sau chuyện này?! Anh nhất định phải trả thù cho cha!!" Lê Uy Long gắt lên với Chu Nhược Mai, lúc này anh đã không còn giữ được bình tĩnh.
"Chính băng đảng Hổ Báo đã giết ông ấy.

Sao hả? Anh có dám đến chỗ họ để trả thù không?" Chu Nhược Mai đau khổ nhìn anh nói trong nước mắt.
"Cha tôi với Trương Minh Trí hay băng Hổ Báo vốn không hề có thù oán gì.

Tại sao họ phải giết ông ấy?" Lê Uy Long hỏi.

Băng hổ báo vốn nổi tiếng là giết người không gớm tay, nhưng Lê Uy Long tin rằng cha anh không hề dính dáng gì đến loại người tạp nham đó.

Anh muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân trước.
Mặc dù băng Hổ báo là băng đảng lớn nhất và nguy hiểm nhất ở thành phố Đà Lạt, khiến bất cứ ai nghe tên cũng phải rùng mình, nhưng đối với Lê Uy Long hiện giờ, bọn chúng chỉ là một đám kiến con.
"Trương Minh Trí chính là người đã ra chỉ thị cho bọn họ làm vậy đấy, hắn ta là người thừa kế của gia tộc giàu có nhất thành phố này!" Chu Nhược Mai nói.
"Nhưng tại sao tên khốn khiếp Trương Minh Trí đó lại làm như vậy?" Lê Uy Long hỏi lại.

Anh vốn là người gốc Đà Lạt.

Tất nhiên, anh biết rằng gia đình Trương Minh Trí có thế lực rất lớn, có thể một tay che trời.

Nhưng kể cả như thế, không có lý do gì hắn lại mâu thuẫn với cha anh đến mức giết ông ấy.

Hai người vốn còn chẳng hề biết đến nhau.
"Trương Minh Trí là một tên Sở Khanh thích trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn ta đã chấm ai thì người đó khó lòng thoát được, bất cứ cô gái nào dám chống cự, hắn ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để ép buộc cô ấy cho bằng được.

Vào một đêm hơn nửa tháng trước, bố đi dạo và thấy đàn em của tên họ Trương đó đang cưỡng chế một cô gái tên Lâm Khánh Hoa ở gần Công viên Tử Sơn.

Cô ấy bị ép lên xe với chúng nên đã kêu cứu.

Bố trông thấy cảnh này thì rất bất bình, nên đã xông ra đánh nhau với bọn chúng để cứu cô gái đó." Chu Nhược Mai từ từ kể lại toàn bộ sự tình, nhưng tuyệt nhiên không dám nói với Lê Uy Long chuyện ông Dương đã bị mẹ cô đuổi đi nên mới rơi vào tình huống đó.
Đêm đó, khi Dương Văn Diệp giải cứu Lâm Khánh Hoa, Chu Nhược Mai đã không có mặt trực tiếp ở đó.

Đây chỉ là những gì sau đó cô được nghe từ Lâm Khánh Hoa.
"Đàn em của Trương Minh Trí không thể đánh lại bố, nên sau đó hắn ta đã ra lệnh cho băng Hổ Báo ra tay và bao vây ông ấy.

Bọn chúng có vũ khí và quá đông nên bố mới bị yếu thế.

Hai bên đánh nhau rất ác liệt, nhưng bố chúng ta tuổi cao sức yếu lại thêm chân phải không lành lặn, không thể nào địch lại bọn chúng được.

Vậy nên....."
"Lúc đó em vội vã đến hiện trường, thấy Trương Minh Trí đang ngồi yên vị trong xe.

Em đoán là hắn ta cùng là đồng bọn với băng Hổ báo này.

Nên đã chạy ngay đến quỳ xuống và cầu xin anh ta, năn nỉ anh rất lâu.

Nhưng hắn nhất quyết không đồng ý.

Hắn còn nói chỉ tha cho ông ấy nếu em chịu trở thành người phụ nữ của hắn! Dĩ nhiên là em không đồng ý.

Sau đó, cô gái kia đột nhiên thoát được, bố kêu em đưa cô ấy trốn đi trước.

"
"Bố đã cố gắng bảo vệ em và cô gái đó để có thể an toàn rời khỏi.

Sau khi đưa cô ấy đến nơi an toàn, em nhanh chóng lái xe quay lại.

Tuy nhiên, khi em đến nơi, bố đã nằm vật vã ở trong vũng máu lớn, bọn Trương Minh Trí và băng Hổ báo thì đã biến mất.

Bố có tới hơn 30 vết cắt trên cơ thể, gãy xương ở tay và chân, một vết đâm chí mạng ở bụng và một vết thương nghiêm trọng trên đầu.

Sau đó......!"
"Ông ấy không hề lùi bước khi đối mặt với bọn chúng.

Ông đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng."
Chu Nhược Mai vừa kể vừa khóc rất nhiều.

Là một người con dâu, dĩ nhiên cô cảm thấy áy náy vô cùng.

Mặc dù đã hơn nửa tháng trôi qua nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến cái chết của ông Dương.
Thiên Thành đứng im lặng bên cạnh lắng nghe, và xúc động rơi nước mắt, buồn bã vì cái chết bi thảm của ông Dương.

Anh thực sự ngưỡng mộ khí khái anh hùng của ông ấy.

Ngay cả khi đã gàn đất xa trời, ông vẫn giữ vững được tinh thần anh hùng bất khuất đó!
Còn Lê Uy Long thì đang đắm chìm trong ngọn lửa thù hận, khuôn mặt giận dữ đỏ bừng.

Anh không thể tin được là người cha nuôi cứng rắn của mình lại chết một cách thảm thương, cô độc đến thế!
Theo mô tả của Chu Nhược Mai, Lê Uy Long có thể tưởng tượng ra trong đầu cảnh cha mình phải lết một chân phải tàn tật để chiến đấu một mình với những kẻ giết người máu lạnh.

Một cựu chiến binh anh dũng đã từng trải qua bao nhiêu trận chiến khốc liệt, cuối cùng lại chết trong tay lũ du côn đầu đường xó chợ!
"Cưỡng đoạt phụ nữ và giết người ở nơi công cộng, chẳng lẽ luật pháp lại dung túng cho bọn chúng sao?" Lê Uy Long kìm nén sự tức giận và hỏi lại.
"Em đã kể lại trung thực toàn bộ tình hình với bên Cảnh sát và Hội đồng thi hành pháp luật, nhưng kết quả của cuộc điều tra được công bố ra là bố và bọn xã hội đen đã đánh nhau mà không có lý do và vô tình giết chết người.

Còn kẻ giết người thực sự đã không bị bắt.

Mọi chuyện bị ém nhẹm hết cả rồi!" Chu Nhược Mai nghẹn ngào nói.
Nghe tới đây, Lê Uy Long đã tức giận đến phát điên và không thể tiếp tục kìm nén được nữa.

Cha của anh đã phải chết một cách thảm thương trong tay những kẻ hung ác này.

Vậy mà bọn sát nhân vẫn đang nhởn nhơ ngoài pháp luật, không một ai đứng ra chịu trách nhiệm! Sự thật đã bị bóp méo hoàn toàn.
"Lúc đó, tại sao em không hề nói với anh chuyện này? Sao em lại giấu anh?" Lê Uy Long giận dữ hỏi lại.
"Trước khi chết, bố đã đặc biệt dặn dò em là không được nói với anh chuyện này cho tới khi anh chiến thắng trở về.

Ông ấy không muốn anh bị phân tâm." Chu Nhược Mai phân trần.
Lê Uy Long có thể hiểu được ý tốt của cha mình.

Ông ấy sợ rằng nếu anh biết điều này, sự đau buồn và tức giận trong lòng có thể sẽ ảnh hưởng lớn khiến anh không thể bình tĩnh chỉ huy trận chiến!
"Trương gia, băng Hổ báo, Cục cảnh sát và cục tư pháp, tất cả các người hãy chờ đấy!!" Lê Uy Long gầm gừ dữ dội trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui