"Ông sai lầm rồi! Dòng máu chảy trên người tôi chính là dòng máu của mẹ tôi! Uông Tiêu tôi suốt đời chỉ mang họ Từ, vĩnh viễn không mang họ Long! Không được gọi tôi là cậu chủ, tôi không phải cậu chủ của ông!"
"Hiện tại tôi đường đường là một hô soái oai phong lẫm liệt của Việt Nam, không muốn làm cậu chủ nhà họ Long của các người!"
"Người nhà họ Long gián tiếp hại chết mẹ tôi, nỗi hận này không thể buông bỏ! Cho dù tôi có một tấm lòng bao dung cũng không thể nào quên đi cái chết của mẹ mình!"
Uông Tiêu cứ nghĩ đến cái chết của mẹ trong lòng anh ấy liền dâng lên một nỗi bi thương, nỗi giận dữ ngày càng tăng lên.
Thạch Khương sợ đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, không dám gọi Uông Tiêu là cậu chủ nữa: "Hộ soái Uông Tiêu, cậu hãy niệm tình cậu mang trong mình dòng máu nhà họ Long mà giúp nhà họ Long một lần được không! Hiện tại bố cậu đã bị cử đi đến thành phố hoang vu, chỉ cần cậu ở trước mặt Long chủ nói giúp bố cậu vài câu thôi là có thể giúp bố cậu trở lại thành phố." Thạch Khương nói.
"Tôi không có bố! Long Chấn Thôi rơi vào cảnh này là do ông ta gieo gió gặp bão, tôi sẽ không nói giúp cho ông ta dù chỉ nửa lời! Năm đó, vào lúc tôi và mẹ mình bị đuổi ra khỏi nhà họ Long, ông ta đã từng nói nửa lời để bênh vực tôi và mẹ chưa, nửa câu thể hiện sự quan tâm cũng không có!" Uông Tiêu nói.
Thạch Khương bị Uông Tiêu ép hỏi đến không nói được câu nào.
Long Chấn Thôi, dù sao ông ta cũng chính là bố ruột của Uông Tiêu.
"Đừng cho rằng tôi không biết, hiện tại nhà họ Long đang có nguy cơ sụp đổ.
Nhà họ Long biết tôi đang giữ chức hộ soái, thấy tôi có giá trị lợi dụng, muốn tôi giúp nhà họ Long vượt qua giai đoạn khó khăn này sao, không có cửa đâu!"
"Nếu không phải vì tôi đang giữ chức hộ soái, liệu nhà họ Long có mời tôi về không? Năm đó tôi và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà, có ai coi tôi là cậu chủ không? Tôi cùng mẹ phải đi khắp nơi, vào thời điểm đói rét, nhà họ Long đang làm gì? Có cho mẹ con chúng tôi một đồng nào không? Có ai quan tâm đến sự sống chết của mẹ con chúng tôi không?"
"Hiện tại nhà họ Long đang gặp nạn, biết khả năng của tôi có thể giúp được nhà họ Long, lại muốn tôi quay trở về.
Đúng là không biết xấu hổ, chưa thấy qua ai lại không biết xấu hổ như các người!”
Trong lòng Uông Tiêu có biết bao nhiêu oán giận, tất cả đều trút ra hết.
"Hộ soái Uông Tiêu, nói như thế nào, cậu cũng đã sinh sống nhiều năm ở nhà họ Long, nhà họ Long coi như cũng có công nuôi dưỡng cậu.
Chẳng lẽ ân tình đó, cậu đã quên đi sao?" Thạch Khương nói.
"Ha ha, ông không cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến chuyện này sao? Từ lúc tôi sinh ra đến nay, nhà họ Long đối xử với tôi như thế nào, chẳng lẽ ông không biết? Bởi vì mẹ tôi có xuất thân thấp kém, từ nhỏ tôi đã bị người nhà họ Long coi thường, mỗi ngày đều bị đánh mắng, thậm chí người làm trong gia đình cũng không coi đứa trẻ như tôi ra gì!"
"Mẹ của tôi bị nhà họ Long các người hại chết, những năm gần đây tôi không tìm cách diệt nhà họ Long, chính là vì tôi không muốn người khác nghĩ bản thân mình lạm dụng chức quyền.
Nếu không, nhất định tôi không để cho nhà họ Long có giây phút nào được yên ổn! Hiện tại tôi không triệt đường sống của nhà họ Long chính là quá nhân từ với các người.
Hy vọng các người vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt của tôi! Nếu không, tôi sẽ khiến cho nhà họ Long các người hoàn toàn biến mất!" Uông Tiêu hung hăng nói.
"Hộ soái Uông Tiêu bớt giận.
Chung quy vẫn là máu mủ tình thâm, trên người cậu chảy dòng máu của mẹ, nhưng cũng chảy dòng máu của bố! Cậu không thể không nhận người thân, đó chính là bất hiếu!" Thạch Khương nói.
"Nói bậy, ông lại có thể mắng hộ soái bất hiếu sao, ông có tin tôi bắn chết ông không?" Sắc mặt Uông Tiêu sầm lại.
Thạch Khương biết bản thân đã xúc phạm đến Uông Tiêu, ông ta sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, run rẩy nói: "Tôi...!Tôi không dám."
"Từ nay về sau, không được phép nhắc đến Long Chấn Thôi nữa,cũng không được nhắc đến nhà họ Long, nếu không, giết không tha! Mau cút đi! Tôi không có thời gian ở đây nghe ông nói chuyện vớ vẩn!" Uông Tiêu giận dữ nói.
Thạch Khương rơi vào tình trạng đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, nhưng nếu không khiến Uông Tiêu đổi ý quay về, ông ta cũng không dám tự ý đứng dậy rời đi, không hoàn thành nhiệm vụ thì ông ta không dám trở về.
"Hộ vệ nghe lệnh, những người chặn đường phía trước không có ý định tránh đường chính là chống đối người thi hành quân vụ, làm lỡ thời cơ chiến đấu! Ba giây tiếp theo, trực tiếp lái xe tiến lên!" Hiện tại thời gian gấp rút, Uông Tiêu không nghĩ sẽ lãng phí thời gian vào việc này, nên anh ấy lập tức hạ lệnh.
"Dạ!" Tất cả hộ vệ liền đồng thanh hô lên.
Thạch Khương nghe thấy mệnh lệnh của Uông Tiêu, ông ta sợ tới mức phải đứng dậy chạy dạt sang một bên.
Một đám người đàn ông trung niên mặc tây trang cũng sợ tới mức tránh đường.
Bởi vì bọn họ biết quân lệnh như núi, nếu không tránh thì họ sẽ bị đâm!