Long Uy Chiến Thần


Mình là một cô gái yếu đuối, làm sao liều mạng đấu lại chục người bọn họ được đây?
Cô ấy càng ngày càng hối hận, vốn định đến quán bar thư giãn một tí, khai phá linh cảm.

Kết quả chẳng những hại mình, còn hại luôn cô bạn thân Chu Nhược Mai rơi vào hố lửa! Lúc đầu Chu Nhược Mai không muốn tới, là mình dụ dỗ cô tới, là mình đã hại cô!
Hiện tại cô ấy hy vọng đám độc giả cầm dao bốn chục mét đến đòi mình đổi mới đến đây.

Nếu như có một đám người đó đến hỗ trợ thì sợ gì những tên lưu manh này?
Nhưng cô ấy cũng biết, chuyện này là chuyện không thể nào xuất hiện.

Những độc giả kia chỉ nói đùa, bọn họ nói đã khiêng dao lớn trên đường vốn không thể nào là sự thật.
"Các cô không muốn uống rượu với tôi cũng được, trực tiếp đến phòng, chúng ta sẽ trao đổi sâu hơn ở trong phòng!" Phó Dũng Tôn cũng không bắt buộc các cô uống rượu với mình, dù sao mục đích cuối cùng sau khi uống rượu cũng là muốn đưa các cô vào phòng.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nghe thấy Phó Dũng Tôn nói như vậy đã lập tức bị dọa sợ, không nghĩ tới vậy mà chuyện này lại phát triển đến mức độ này.


Thế mà người đàn ông tóc húi cua lại trắng trợn muốn đưa mình đến trong phòng!
"Cứu mạng với!"
"Cứu mạng với!"
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm thấy tình thế không ổn, bắt đầu lớn tiếng kêu cứu khàn cả giọng.
Lúc này tiếng âm nhạc vẫn còn đang vang lên, cũng không ngừng lại vì chút chuyện của Chu Nhược Mai.
Người bên cạnh đều không nghe thấy cuộc trò chuyện của Phó Dũng Tôn và Chu Nhược Mai ở bên này.

Coi như bọn họ biết cũng sẽ không có ai đứng ra xen vào chuyện của người khác.
Lần này, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm ở giữa đám người ồn ào, bọn họ có loại cảm giác kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Cuối cùng hai người rơi vào tuyệt vọng.

Đang lúc Phó Dũng Tôn muốn cưỡng ép kéo Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đi vào phòng bao, đột nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng: "Buông các cô ấy ra!"
Giọng nói này vang lên trực tiếp xuyên qua tiếng nhạc ồn ào, truyền vào lỗ tai mỗi người!
Mọi người nhất thời giật mình, rối rít quay đầu lại.
Chỉ thấy một người đẹp tuyệt thế với hai chân thon dài thẳng tắp, dáng người cao gầy, tư thế hiên ngang, mắt hạnh trợn lên, đằng đằng sát khí đứng ở sau lưng!
Người phụ nữ này chính là Hà Ngọc Lan.
Hà Ngọc Lan vẫn đứng ở sau lưng quan sát, nhìn thấy Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm bắt đầu nguy hiểm cũng bắt đầu tuyệt vọng, cô ấy đành phải ra tay.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy người đến lại là bạn chiến đấu của Lê Uy Long là Hà Ngọc Lan thì lập tức mừng rỡ.
"Ngọc Vinh, nhanh cứu chúng tôi!" Chu Nhược Mai hét lên với Hà Ngọc Lan.
"Chị dâu đừng hoảng sợ, Ngọc Vinh sẽ cứu chị mà!" Vốn là Hà Ngọc Lan nhận lệnh bảo vệ Chu Nhược Mai, không cứu cô vậy cứu ai đây!
Mà Phó Dũng Tôn nhìn thấy lại tới một người đẹp tuyệt thế, lập tức hai mắt của gã ta tỏa sáng trêu chọc nói: "Nếu tôi không thả hai người bọn họ thì sao?"
Mặc dù gã ta thấy được vẻ giận dữ trên mặt Hà Ngọc Lan nhìn rất hung dữ, nhưng gã ta cũng không sợ cô ấy.
Từ đầu đến cuối gã ta đều cảm thấy, mặc kệ bộ dáng phụ nữ hung dữ thế nào cũng đều là giả vờ, không đủ làm gã ta sợ.

Chỉ cần dạy dỗ cô ấy một chút là sẽ biết nghe lời thôi.
"Nếu anh dám không thả, tôi cam đoan anh không thể ra khỏi quán bar này!" Hà Ngọc Lan lạnh lùng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận