Long Uy Chiến Thần


"Rốt cuộc tụi em đang làm gì vậy?" Lê Uy Long không thể nhìn thẳng khi thấy ba người phụ nữ đang xoạc chân, cuối cùng không thể chịu được hỏi.
Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Cẩm và Hà Ngọc Lan nghe tiếng Lê Uy Long thì đồng thời nhìn lên.
Thấy Lê Uy Long đã trở lại, cả ba người đỏ mặt đến tận mang tai, vội vàng hạ chân xuống.
"À, tụi em đang vận động làm nóng người thôi.

Lê Uy Long, anh về khi nào vậy?" Chu Nhược Mai nói.
"Anh vừa mới về, đi ngang qua đây, tụi em tiếp tục đi." Lê Uy Long cảm thấy máu mũi mình đang chảy, muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
"Đợi đã, sao anh chảy máu mũi vậy?" Chu Nhược Mai liếc nhìn mũi đang chảy máu của Lê Uy Long, vội vàng hỏi.
"Có hả?" Lê Uy Long đưa tay lên lau mũi, sau đó thì thấy trên tay thật sự có máu!
"Anh xem lén tụi em xoạc chân nên chảy máu mũi đúng không?" Chu Nhược Mai nghi ngờ.
Lê Uy Long đổ đầy mồ hôi, anh muốn nói một câu, biết là được rồi, sao lại nói ra vậy, thật xấu hổ mà!
Ba người đẹp đang xoạc chân ở trước mặt, một người đàn ông đang tràn đầy sinh lực như Lê Uy Long sao lại không chảy máu mũi được chứ?

Chỉ là Lê Uy Long đâu có ngốc đâu mà tự nhận mình chảy máu mũi vì chuyện đó.
"Không phải, gần đây anh hay nóng trong người, nên cứ chảy máu cam hoài." Lê Uy Long nhanh chóng tìm một cái cớ.
"Được rồi, anh về đúng lúc lắm, không được đi nữa.

Em với Tú Hằng muốn thách đấu bóng rổ với Ngọc Vinh, anh sẽ làm khán giả bên cạnh." Chu Nhược Mai nói.
"Sao anh phải làm khán giả?" Lê Uy Long hỏi.
"Không có khán giả xem nên khi tụi em có thắng cũng không có ai chứng kiến, nhàm chán lắm luôn á!" Chu Nhược Mai nói.
"Được thôi! Vậy tụi em nhanh chóng bắt đầu đi!" Dù sao Lê Uy Long cũng không có việc gì để làm, nên anh đồng ý làm khán giả.
"Chiến hữu của anh là cô Hà Ngọc Lan đã thốt ra những lời ngông cuồng, nói rằng sẽ thách thức em và Tú Hằng, anh cược bên nào thắng?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Anh cược Hà Ngọc Lan thắng." Lê Uy Long nói không chút do dự.
Hà Ngọc Lan nghe Lê Uy Long nói vậy, trên mặt cô ấy không giấu được vẻ đắc ý.

Lê Uy Long thật sự tinh mắt quá đi!

"Anh có phải chồng em không vậy? Anh dám cược Hà Ngọc Lan thắng hả?" Chu Nhược Mai cực kỳ tức giận.
Lê Uy Long lại đổ mồ hôi, nói: "Anh nói thật mà, anh biết rõ người của anh.

À không, biết rõ chiến hữu của anh!"
"Phụt..." Người luôn lạnh lùng như Hà Ngọc Lan cũng không nhịn cười được.
"Tức quá mà, anh lại đi giúp người ngoài mà không giúp em.

Em sẽ cho anh thấy em và Tú Hằng treo đồng đội anh lên đánh thế nào, bọn em sẽ ngược đãi cô ấy như cún!" Chu Nhược Mai tức giận nói.
"Được, anh chờ." Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai không muốn nói nhảm với Lê Uy Long nữa, nói thẳng với Hà Ngọc Lan: "Hà Ngọc Lan, cô chỉ có một mình, vậy cô tấn công trước đi!"
"Tôi mà chơi trước là các cô không được gì đâu, nên là các cô phát bóng trước đi!" Hà Ngọc Lan nói.
"Quá kiêu ngạo! Tú Hằng, chúng ta phải thể hiện phong thái lúc còn ở trường học, dạy dỗ cô ấy thật nghiêm khắc!" Chu Nhược Mai vừa đi đến đường ở giữa vừa nói.
"Được, tớ sẵn sàng rồi." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Hà Ngọc Lan, tụi tôi muốn bắt đầu, cô đã sẵn sàng chưa?" Chu Nhược Mai đứng ở đường giữa sân hỏi.
"Tôi chuẩn bị xong lâu rồi, bắt đầu đi!" Hà Ngọc Lan đứng gần vạch ba điểm, lạnh nhạt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận