“Cậu đừng tự mình đa tình nữa, không phải độc giả tới giết cậu, mà là kẻ địch tới giết Lê Uy Long!” Chu Nhược Mai nói.
Lúc này, Nguyễn Tú Cẩm mới tỉnh ngộ, thấy Lê Uy Long tay cầm kiếm thần, trán có vết thương, mới biết mình nghĩ nhiều, độc giả đâu có rảnh mà tới giết mình.
Chỉ có người như Lê Uy Long mới đáng để người ta tới giết!
“Vậy tay bắn tỉa đâu?” Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
“Hà Ngọc Lan đem người đi đuổi theo rồi.
” Chu Nhược Mai nói.
“Ồ, cậu ngủ cùng tớ, sao mà lại biết có tay bắn tỉa tới giết Lê Uy Long nhanh thế?” Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
“…” Chu Nhược Mai chột dạ, tai đỏ hết lên, không biết nên trả lời câu hỏi của Nguyễn Tú Cẩm thế nào.
“Tớ biết rồi, thì ra cậu nhân lúc tớ ngủ say, lẻn chuồn đi với Lê Uy Long!” Nguyễn Tú Cẩm thấy Chu Nhược Mai đỏ mặt, biết cô chột dạ.
Chu Nhược Mai nghe Nguyễn Tú Cẩm nói thế, mặt càng đỏ hơn.
“Làm gì đâu chứ, đừng nói thế.
” Lê Uy Long nói.
“Hai người muốn làm chuyện đó, hoàn toàn không phải lén lút đâu! Không phải tôi cũng bảo hai người ngủ cùng nhau từ sớm rồi sao? Hai người cứ quang minh chính đại mà ngủ cùng nhau là được, sao mà phải như đi ăn trộm thế?” Nguyễn Tú Cẩm nói.
Chu Nhược Mai và Lê Uy Long đều ngượng ngùng.
Hà Ngọc Lan dẫn đầu đoàn người, bao vây biệt thự có tay bắn tỉa nọ.
Chủ nhân biệt thự thấy nhiều người tới bao vây biệt thự của mình thì hoảng hồn.
Hà Ngọc Lan lập tức cho người tiếp tục truy sát tay bắn tỉa nữ nọ.
Hà Ngọc Lan khống chế hết tất cả người trong biệt thự này lại.
Chủ nhân biệt thự không biết mình phạm tội gì, sao lại có người toàn thân là võ trang xông tới.
Sau khi kiểm tra thì phát hiện, bảo mẫu của biệt thự nãy không thấy đâu nữa.
Không phải nghi ngờ, bảo mẫu đó chính là người ám sát Lê Uy Long.
Nửa tháng trước, khi ông ta trở về lúc nửa đêm, một người phụ nữ đáng thương chặn lại xin giúp đỡ, nói từ quê lên tìm công việc, bị người ta trộm hết tiền trên người, đến cả chứng minh thư cũng bị lấy mất, cô ta đã không có nhà để về, đói ba ngày rồi, vả lại, do không có chứng minh thư nên không tìm được việc.
Chủ nhân biệt thự và vợ ông ta thấy người phụ nữ này đáng thương, trong nhà lại đang thiếu bảo mẫu, nên tốt bụng giữ lại, cho cô ta một công việc, để cô ta làm bảo mẫu cho nhà mình.
Hà Ngọc Lan biết lai lịch của bảo mẫu này, càng chắc chắn cô ta là đặc công của địch.
Không ngờ, đặc công của địch đã mai phục ở gần biệt thự của Lê Uy Long từ sớm!
Nếu không phải đặc công này đã mai phục ở biệt thự này từ sớm, với mức độ nghiêm trọng của việc ngày hôm nay, cô ta hoàn toàn không thể lên núi được.
Đặc công của địch, quả nhiên ở đâu cũng có!
Lúc này, vệ sĩ đuổi bắt chung quanh biệt thự Tinh Nguyệt đã nhao nhao trở về báo cáo, bọn họ đã lục soát quanh núi mấy lần đều không tìm được nữ bắn tỉa kia.
Hà Ngọc Lan biết nữ bắn tỉa đó sau khi ám sát Lê Uy Long thì chắc chắn đã nhân cơ hội trốn xuống núi, hoàn toàn không thể bắt được nữa, đành phải về báo cáo với Lê Uy Long.
“Anh Thiên, nữ bắn tỉa đó đã xuống núi rồi, chúng tôi không bắt được.
” Hà Ngọc Lan nói với Lê Uy Long.
“Không giết được thì thôi, các người tiếp tục canh giữ nghiêm ở lưng núi đi.
” Lê Uy Long cũng biết tay bắn tỉa đó là cao thủ, chắc chắn đã nhân lúc hỗn loạn trốn mất rồi.
Anh cũng không nhất thiết phải giết chết cô ta, kể cả có giết thì vẫn sẽ có kẻ địch tới giết mình.
“Anh Thiên, vì an toàn, tôi đem theo một số người canh gác ở xung quanh biệt thự nhé, ở lưng núi cách anh xa quá, không thể bảo đảm sự an toàn của anh một trăm phần trăm!” Thiên Thành nói.
“Không cần đâu, canh giữ và đi tuần ở lưng núi là được, không cần phải ở quanh biệt thự.
” Lê Uy Long vẫn muốn tiếp tục hoàn thành việc chưa thể hoàn thành với Chu Nhược Mai, nếu hôm nay Thiên Thành ở xung quanh đây thì không thiện hành sự.
Nếu cửa kính chưa hỏng thì còn được, kéo thêm rèm cử thì bên ngoài sẽ không thấy tiếng động gì.
Vấn đề là bây giờ cửa kính vỡ rồi, lỡ như khi làm việc ấy, Chu Nhược Mai không nhịn được mà kêu lên thì người bên ngoài chắc chắn sẽ nghe thấy.