“Bây giờ cậu đã không còn là người trấn giữ phía Tây, phía Tây đã mềm yếu từ lâu, không thể điều thêm binh mã từ đó nữa, Lang Quốc ở phía Tây vẫn luôn muốn chiếm đánh nước ta, một khi lấy đi binh mã ở đó, Lang Quốc nhất định sẽ nhân cơ hội mà tràn vào.
Cho nên, ta sẽ tự mình xuất chinh tới phương Bắc, mới là lựa chọn tốt nhất.” quốc vương nói.
“Quốc vương, hãy suy nghĩ kĩ! Tuy rằng hộ soái Trấn Bắc trung thành như một, nhưng trước giờ quân đội phía Bắc mâu thuẫn trùng trùng, có nhiều binh tướng như thế, khó tránh chín người mười ý, có kẻ hai mặt, tự ngài tới phía bắc, nhỡ như có người binh biến, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái Thiên, không phải lo lắng, tới lúc đó ta sẽ dẫn theo ngự tiền quân tới phương Bắc, có ngự tiền quân bảo vệ, ta sẽ không sao đâu.” Quốc vương nói.
“Quốc vương.” Lê Uy Long vẫn muốn khuyên tiếp.
Quốc vương ngắt lời anh: “Lê Uy Long không phải khuyên nữa, ý ta đã quyết.
Nếu như nước Long Quốc chúng ta có thêm một vị hộ quốc như cậu thì sao ta phải tự mình ngự giá thân chinh? Vì đề phòng nguy cơ, trước khi ta xuất chinh, sẽ lập trữ quân trước!” quốc vương nói.
“Quốc vương, ngài định lập ai làm trữ quân?” Lê Uy Long hỏi.
“Người mà ta muốn lập làm trữ quân, chính là cậu – Lê Uy Long!” Quốc vương nói.
Lê Uy Long nghe thế thì bỗng hoảng hồn, anh có mơ cũng không ngờ thế mà quốc vương lại định lập mình làm trữ quân!
Trữ quân chính là người thay thế tiếp theo.
Nếu như quốc vương có mệnh hệ gì, trữ quân sẽ trở thành quốc vương tiếp theo, nắm giữ cả Long Quốc.
“Quốc vương, không thể thế được! Mạt tướng nào có tài cán gì, sao gánh được ngôi vị này!” Lê Uy Long toát mồ hôi lạnh.
Thứ nhất là vì được coi trọng quá mà hoảng, thứ hai là lo lắng quốc vương đang thăm dò lòng trung thành của mình.
Ở cạnh vua như ở cạnh hổ dữ, nếu như mình thể hiện ra là rất muốn có ngôi vị này thì tức là dã tâm rất lớn!
Anh quả thực không muốn làm trữ quân, anh chỉ muốn đi đánh trận, bảo vệ đất nước.
“Hộ soái Thiên là hộ soái đứng đầu Long Quốc chúng ta, công lao cái thế, ngoài cậu ra, Long Quốc không có ai có khả năng tiếp bước tôi, bảo vệ giang sơn Long Quốc, đứng đầu đất nước, đưa đất nước giàu mạnh lên.” Quốc vương Long Quốc nói.
“Quốc vương, mạt tướng là kẻ thô lỗ, chỉ biết đánh giặc, không biết trị quốc, quả thực không hợp làm trữ quân, mong quốc vương chọn người khác.” Lê Uy Long nói.
“Cậu cảm thấy Long Quốc còn có ai có thể mạnh hơn cậu, danh vọng cao hơn cậu?” quốc vương Long Quốc hỏi.
“Hộ soái Trấn Trung Lưu Thiên Du có thể nhận trọng trách này!” Lê Uy Long nói.
“Tuy Lưu Thiên Du là một lựa chọn không tồi, nhưng luận về chiến công và uy danh thì không bằng cậu!” quốc vương nói.
“Quốc vương, mạt tướng nhận thấy, bây giờ ngài không phải lập trữ quân.
Việc lập trữ quân để sau này hẵng nói.”
“Lập trữ quân là việc không thể kéo dài, nhỡ như ta có chuyện, không có trữ quân thay ta sắp xếp mọi việc, Long Quốc sẽ tan đàn xẻ nghé, lâm vào hỗn chiến!” quốc vương nói.
“Quốc vương người tốt gặp chuyện lành, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lê Uy Long nói.
“Chuyện đời khó lường, để đề phòng bất trắc thì việc lập trữ quân là chắc chắn.” Quốc vương nói.
“Nhưng mạt tướng quả thực khó gánh trách nhiệm lớn lao này!” Lê Uy Long nói.
“Cậu không phải nói thêm nữa, hãy chuyên tâm lo chuyện đánh địch bên đó đi! Ta sẽ để hộ soái Trấn Trung Lưu Thiên Du điều thêm một trăm vạn binh tới tiếp ứng cho cậu!” Quốc vương nói xong thì ngắt điện thoại.
Lê Uy Long ngẩn người, anh không thể ngờ nổi cuộc chiến này lại khiến quốc vương phải tự mình thân chinh, còn định lập mình làm trữ quân!
Xem ra, Long Quốc quả thực đang lâm nguy rồi!
Cuộc chiến này diễn ra nhanh như thế, rất nhiều người trở tay không kịp, đặc biệt là các tướng ở phía Bắc, họ chưa chuẩn bị kĩ càng, cho nên mới bị Sư quốc tiến công thành công nhanh chóng như thế.
“Báo cáo! Tổng đốc, quân địch đã nhả đạn về phía các chiến khu ở phía Nam chúng ta!” Lúc này, một tướng lĩnh vội vàng tới báo cáo.