Tuy nhiên phần lớn bộ đội khu vực vẫn đang ngồi xe quân đội trên đường di chuyển tới đây.
Những vũ khí trang bị hiện đại, đang được vận chuyển ồ ạt về trận chiến miền Nam.
Cảnh tượng trước một trận đại chiến này, đừng nói là thành phố Đà Lạt, mà ngay cả Long quốc cũng đều chấn động.
Tất cả người dân Long quốc đều đang quan tâm đến trận chiến này.
Biết tin hai tàu chiến phòng thủ tuyến đầu vùng biển phía nam Long quốc được lệnh rút lui, toàn thể nhân dân đều không hiểu, đều trách mắng vị tổng đốc bí ẩn kia.
Một số phương tiện truyền thông đã đưa ra các bài báo lên án tổng đốc, sử dụng nhiều từ ngữ ô nhục.
Lúc này, trong bộ chỉ huy chiến trường miền nam.
"Tổng đốc, bây giờ tàu chiến của chúng ta rút lui, đã dẫn đến không ít bất mãn trong quần chúng, thời gian chưa đến một ngày, mà anh từ một chiến thần chiến công hiển hách, biến thành tội nhân bị vạn người chỉ trích, làm sao đây?” Trần Kiệt hỏi.
“Chắc bây giờ bọn họ đều không biết Lê Uy Long tôi chính là tổng đốc kháng chiến lần này?” Lê Uy Long hỏi.
"Tuy người dân không biết lần này tổng đốc mà bọn họ mắng chửi là anh, nhưng kẻ địch đều đã biết đối thủ là anh.
Thân phận tổng đốc của anh sớm muộn cũng sẽ bị người dân biết hết." Trần Kiệt nói.
"Biết thì biết, từ xưa đến nay, bao nhiêu danh tướng trung dũng, đều từng bị hiểu lầm, bị người đời mạ danh, cuối cùng vẫn chẳng phải nhất chiến mà thành danh, lưu tên muôn đời sao?” Lê Uy Long nói.
“Phải, anh không bận tâm cũng tốt.” Trần Kiệt nói.
"Đương nhiên là tôi không bận tâm.
Mọi hành động của tôi đều suy nghĩ cho toàn quân.
Người dân có mắng tôi thế nào, tôi cũng sẽ không để tâm.
Chỉ có dẫn địch đến địa hình có lợi cho sự tác chiến của bên ta, mới có thể để lại tổn thất thấp nhất, giành được thắng lợi.” Lê Uy Long nói.
“Đúng vậy, đợi sau khi chúng ta đẩy lùi quân địch, mọi người sẽ tự nhiên xóa bỏ hiểu lầm với anh.” Trần Kiệt nói.
“Điều tôi lo lắng duy nhất lúc này là kẻ thù sẽ không bị lừa và sẽ không chọn cách đổ bộ từ thành phố Đà Lạt.” Lê Uy Long nói.
"Gần vùng biển phía nam thành phố Đà Lạt, kẻ thù muốn tấn công Long quốc của chúng ta, thành phố Đà Lạt là địa điểm đổ bộ tốt nhất, tại sao bọn chúng lại không chọn nơi này chứ?” Trần Kiệt hỏi.
"Bởi vì Arnod và Taylor đều là chiến thần có tiếng trên thế giới, chắc chắn chúng đã nghiên cứu phong cách chiến đấu của chúng ta, biết đây là chiến lược rút lui, dẫn dụ chúng đi vào vùng hỏa lực có thể tấn công.
Cho nên, chúng chắc chắn sẽ không mắc lừa." Lê Uy Long nói.
“Hổ soái Thiên nói đúng, nếu chúng không đổ bộ thành phố Đà Lạt, thì đổ bộ nơi nào?” Trần Kiệt hỏi.
"Bây giờ tôi cũng không biết bọn họ sẽ chọn đổ bộ ở nơi nào, các thành phố dọc bờ biển đều có khả năng trở thành địa điểm độ bộ của chúng." Lê Uy Long nói.
"Chúng ta có rất nhiều thành phố ven biển như thế, nếu phân tán binh lực sang đó phòng thủ, phòng tuyến sẽ mở rộng ra hàng ngàn dặm, như vậy nhất định sẽ làm giảm sức chiến đấu của chúng ta." Trần Kiệt nói.
"Đúng vậy.
Cho nên bây giờ tình báo với chúng ta mà nói là cực kỳ quan trọng.
Chỉ có kịp thời nắm được hành động của kẻ địch, chúng ta mới có thể đưa ra phương sách đối phó hiệu quả." Lê Uy Long nói.
“Tôi sẽ bảo bộ phận tình báo phát huy hết vai trò của họ, để đặc công mai phục trong nội bộ của kẻ địch kịp thời gửi tin tình báo về cho chúng ta.” Trần Kiệt nói.
"Ừm, bất kể thế nào, thành phố ven biển của chúng ta đều phải chuẩn bị tốt công tác phòng bị.
Chúng ta không nhất định phải cho quân binh canh giữ ở mỗi thành phố, nhưng phải sắp xếp một số binh lực thiết yếu.
Một khi nhận được hướng tiến công của kẻ địch rồi, chúng ta sẽ phái binh chi viện.” Lê Uy Long nói.
“Được, tôi sẽ phái một số binh sĩ đắc lực, dẫn theo một toán binh mã trấn giữ ở mỗi thành phố ven biển.” Trần Kiệt nói.