“Lần này nước Liệp Ưng và và nước Cự Hùng thực hiện một cuộc tấn công quy mô lớn, muốn thôn tính Long quốc của chúng ta.
Họ có rất nhiều tuyến tấn công, Long quốc chúng ta đang đối diện với kẻ địch mạnh trước nay chưa từng có, chúng ta phải đánh trận này thật tốt, không thì, Long quốc sẽ lâm vào thế vạn kiếp bất phục.
” Lê Uy Long nói.
“Tôi hiểu rồi.
Bây giờ bộ đội tiến hành từ chiến trận Trung Nguyên đã đến, bộ đội mặt đất đang trên đường di chuyển, tổng đốc định điều khiển đám binh lính này như thế nào?” Trần Kiệt hỏi.
“Trước tiên để bọn họ tập kết ở khu vực trận chiến phía nam, đợi sau khi nắm được phương hướng di chuyển của quân địch mới tùy cơ ứng biến, điều binh khiển tướng sau vậy.” Lê Uy Long nói.
“Được.” Trần Kiệt nói.
Lúc này chiến tranh đang đến gần, Lê Uy Long có chút lo lắng cho an nguy của Chu Nhược Mai, bèn gọi điện cho Thiên Thành.
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan và những đặc chủng binh hộ vệ tình anh kia đang đi theo sau Chu Nhược Mai.
Nhìn thấy Lê Uy Long gọi điện thoại tới, Thiên Thành không dám nhấc máy, bởi vì xung quanh có rất nhiều người, sợ sẽ bị bọn họ nghe thấy.
“Ngọc Vinh, cô cố gắng bảo vệ Dư Hân, tôi đi nghe điện thoại một lát.” Thiên Thành nói với Hà Ngọc Lan.
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Tất nhiên Hà Ngọc Lan biết Thiên Thành là vì có cuộc điện thoại quan trọng cho nên mới né tránh.
“Tướng quân Cương, có phải Lê Uy Long gọi tới không?” Chu Nhược Mai có dự cảm là Lê Uy Long gọi tới.
“Không, không phải.” Thiên Thành biết Lê Uy Long chắc là muốn phân nhiệm vụ quan trọng cho anh ta, cho nên không thể không nói dối Chu Nhược Mai.
“Vậy anh mau nghe điện thoại đi, tôi ở đây đợi anh.” Chu Nhược Mai nghe Thiên Thành nói không, nên cũng không muốn truy hỏi nữa.
“Được!”
Thiên Thành ngay lập tức đi đến một góc yên tĩnh, trả lời cuộc gọi của Lê Uy Long, hỏi: “Hổ soái, có chỉ thị mới sao?”
“Bây giờ, nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng đã phái chiến thần giỏi nhất của bọn họ là Arnod và Taylor dẫn theo trăm vạn đại quân đến tấn công nước ta, những chuyện này, chắc anh cũng biết rồi?” Lê Uy Long hỏi.
“Tôi biết rồi, bây giờ một toán quân lớn đang trấn thủ thành phố Đà Lạt, tôi đương nhiên phải biết.” Thiên Thành nói.
“Anh biết thì tốt, bây giờ kẻ địch đang ở trước mắt, anh và Hà Ngọc Lan phải bảo vệ tốt vợ của tôi.” Lê Uy Long nói.
“Hổ soái, anh có thể phái người khác đến bảo vệ chị dâu được không?” Thiên Thành yếu ớt hỏi.
“Sao? Anh không muốn bảo vệ chị dâu của mình à?” Lê Uy Long hỏi.
“Không phải không muốn, mà hiện giờ chiến tranh đang ập đến, rất nhiều tướng ba sao khác đều đã bắt đầu dẫn binh chuẩn bị tác chiến rồi, nhìn thấy tôi rất là mủi lòng, tôi cũng muốn tham gia giết địch như bọn họ!” Thiên Thành nói.
Nếu như không có chiến sự lần này, anh ta đã vui vẻ làm bảo vệ cho hổ soái phu nhân rồi, nhưng bây giờ trận chiến chỉ mới bắt đầu, anh ta cảm thấy mình là tướng ba sao lại không thể lên trận giết địch, thì có hơi uổng phí người tài, cho nên mới cả gan xin Lê Uy Long cho tham chiếm.
“Bộ đội chính thống của anh đang ở tây cảnh, bây giờ chỉ còn một mình anh, không có binh lính để anh dẫn dắt.” Lê Uy Long nói.
“Thế anh có thể điều binh từ tây cảnh về đây để tôi dẫn dắt bọn họ giết địch?” Thiên Thành hỏi.
“Không được, phòng vệ bên tây cảnh cũng rất quan trọng, quân địch Lang quốc có thể thừa cơ trở lại xâm lược.” Lê Uy Long nói.
“Vậy phải làm sao đây? Tôi rất muốn dẫn binh đánh trận!” Thiên Thành nói.
“Đợi đến lúc quan trọng, tôi sẽ cho anh dẫn dắt một đội quân lên trận giết địch được không.” Lê Uy Long nói.
“Được, vậy bây giờ tôi sẽ tiếp tục bảo vệ chị dâu!” Thiên Thành có chút chán nản nói.
“Ừm, bảo vệ tốt chị dâu của anh, cũng là một nhiệm vụ quan trọng.
Bởi vì bây giờ quân địch đã chính thức tuyên chiến, đặc công kẻ địch mai phục ở thành phố Đà Lạt, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với vợ tôi.
Một khi chúng bắt được vợ tôi, hoặc là giết cô ấy, nhất định sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới tôi, cho nên anh nhất định phải cẩn thận, bảo vệ vợ tôi cho thật tốt.
”Lê Uy Long nói.
“Tôi hiểu, nhưng mà, chị dâu nếu đã là mục tiêu hạ thủ của bọn chúng, anh có thể đưa cô ấy đến ở trong chiến khu.
Ở chiến khu, không có kẻ địch nào dám động đến cô ấy.” Thiên Thành nói.