Long Uy Chiến Thần


Long Chủ có thể đích thân đến biên giới phía Bắc để giám sát đôn thúc tác chiến.

Tôi là Hổ Soái Vệ Quốc, tại sao lại không thể đích thân đến tiền tuyến?” Lê Uy Long nói."Nhưng hiện tại chúng ta đang phải đối mặt với kẻ địch, tôi thấy anh nên ở lại trận địa, điều quân, triển khai chiến lược tác chiến, điều đấy mới là quan trọng.” Trần Kiệt nói.
"Cho dù tôi đến thành phố Quốc Hòa thì tôi cũng có thể mọi lúc mọi nơi hạ mệnh lệnh, điều quân, triển khai chiếc lược tác chiến.

Sắp bắt đầu rồi, tôi không đích thân đến tiền tuyến, tôi không yên tâm.” Lê Uy Long nói.
"Vậy thì ngày mai tôi cùng anh đi đến thành phố Quốc Hòa.” Trần Kiệt nói.
"Không được.

Anh không thể đi, anh phải ở lại đây.” Lê Uy Long nói.
"Đến anh còn có thể đi, tại sao tôi không thể?” Trần Kiệt nói.
"Chúng ta không thể cả hai Hổ Soái cùng đi như thế được, nhất định phải có một người ở lại trận địa.

Vậy nên, một mình tôi đi là được rồi.” Lê Uy Long nói.
"Nếu cả hai Hổ Soái phải giữ lại một người thì không bằng để tôi đi thành phố Quốc Hòa kiểm tra, anh ở lại trận địa đi!” Trần Kiệt nói.
"Hổ Soái Trần, anh không nhất thiết phải tranh giành với tôi, ý tôi đã quyết.


Ngày mai tôi sẽ đi thành phố Quốc Hòa, anh ở lại trận địa, cứ như thế quyết định đi!” Lê Uy Long nói.
"Được, vậy anh chú ý cẩn thận.” Trần Kiệt biết Lê Uy Long đã hạ quyết tâm rồi, chỉ có thể làm theo sắp xếp.
Biệt thự Tinh Nguyệt.
Thiên Thành dẫn theo người giới nghiêm xung quanh biệt thự, trong khi Hà Ngọc Lan đang cùng Chu Nhược Mai xem tivi trong biệt thự.
Còn Nguyễn Tú Hằng thì đang trong phòng gõ chữ.

Cô là một người tác giả rất yêu nghề, cho dù là chiến tranh đã bùng nổ thì cô cũng không mượn lý do ấy để thay đổi.
Đến mười một giờ tối, Chu Nhược Mai nói: “Thời gian không sớm nữa, tôi buồn ngủ rồi, chúng ta về phòng ngủ đi.”
"Được, tôi cũng buồn ngủ rồi, cũng phải đi ngủ rồi.” Hà Ngọc Lan nói.
"Vậy chúng ta cùng về phòng ngủ thôi!" Chu Nhược Mai nói.
"Ba người cùng ở trong một phòng, có phải là không thuận tiện lắm không?” Hà Ngọc Lan nói.
"Không đâu.

chúng ta đều là con gái, có gì mà không thuận tiện chứ? Chu Nhược Mai nói.
"Ba người cùng ngủ trên một chiếc giường, có phải hơi nhỏ không? Những phòng khác trong biệt thự vẫn còn nhiều, tôi muốn ngủ một mình một phòng.” Hà Ngọc Lan nói.
"Không được.

Chúng tôi đưa cô đến đây là để cô cùng ở một phòng với chúng tôi.

Như thế chúng tôi mới an tâm.” Chu Nhược Mai nói.
"Thôi được.

Vậy thì tôi ở cùng hai người vậy.” Hà Ngọc Lan thấy Chu Nhược Mai tự mình yêu cầu như thế nên cũng đáp ứng cô.
Vì vậy, Hà Ngọc Lan bèn cùng Chu Nhược Mai vào phòng.
Lúc này, Nguyễn Tú Hằng cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ mới của ngày hôm nay.
"Tú Hằng, cậu gõ chữ xong chưa?” Chu Nhược Mai thấy Nguyễn Tú Hằng đang nói chuyện với độc giả, bèn hỏi.

"Tớ vừa mã hóa xong rồi.


Bây giờ đang trong nhóm nói chuyện vài câu với độc giả.” Nguyễn Tú Hằng nói.
"Chúng mình chuẩn bị đi ngủ rồi, cậu cũng đi ngủ sớm đi, đừng nói nhiều quá.” Chu Nhược Mai nói.
"Được rồi.” Nguyễn Tú Hằng chúc độc giả ngủ ngon, sau đó cũng tắt máy tính.
Giường của Chu Nhược Mai tuy rất to nhưng cả ba người cùng nằm trên đó thì vẫn có chút chật.
Hà Ngọc Lan không quen ngủ cùng người khác trên một giường, đặc biệt là ngủ cùng với Hổ Soái phu nhân, cô cảm thấy có chút không hay lắm, bèn nói: “Hai người ngủ trên giường đi, tôi trải chăn đệm dưới đất ngủ.”
"Ngủ dưới đất không tốt cho sức khỏe đâu, vẫn cứ ngủ trên giường đi!” Chu Nhược Mai nói.
"Chỉ ngủ một đêm thôi, không sao đâu.

Tôi có thể ngủ trong khu rừng cây rắn độc và thú dữ, bây giờ có mặt đất để ngủ đã rất tốt rồi.” Hà Ngọc Lan nói.
“Cô thật lợi hại.

Ở trong khu rừng đầy rắn độc và thú dữ mà cũng có thể ngủ, lẽ nào không sợ rắn cắn hay bị thú dữ ăn thịt sao?” Chu Nhược Mai kinh ngạc hỏi.
“Không đâu, tôi vô cùng cảnh giác, khi có nguy hiểm đến là tôi biết ngay.” Hà Ngọc Lan nói.
“Cô thật sự quá lợi hại rồi.

Nhưng hiện tại cô đang ở trong nhà của tôi, để cô ngủ dưới đất thật không hay chút nào.” Chu Nhược Mai nói.
“Ba người ngủ trên giường, dịch người một cái đều rất bất tiện.

Tôi tự nguyện ngủ dưới đất, đừng nói nhiều như thế.

Chị có chăn bông thừa nào không, mau mang qua cho tôi đi.” Hà Ngọc Lan nói.

“Có một cái, bình thường Lê Uy Long hay dùng nó nằm dưới đất.” Chu Nhược Mai nói.
“Lê Uy Long đã kết hôn với chị ba năm rồi, chị thực sự để anh ấy nằm dưới đất sao?” Hà Ngọc Lan có chút kinh ngạc hỏi.
Bởi vì cô ấy có nghe một số tin đồn rằng Lê Uy Long và Chu Nhược Mai kết hôn ba năm nhưng vẫn không ở chung một phòng.

Cho dù hai người có chung một phòng thì anh cũng sẽ nằm dưới đất chứ hai người cũng không nằm chung một giường.
Lẽ nào tin đồn này đều là thật sao?
“Đúng vậy.” Chu Nhược Mai có chút xấu hổ thú nhận.
“Tôi thật bái phục hai người.” Hà Ngọc Lan nói.

Biết được Lê Uy Long và Chu Nhược Mai vốn không ngủ cùng một giường, trong lòng cô không biết lý do vì sao lại cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc này, Chu Nhược Mai đã lấy ra một bộ chăn gối từ tủ quần áo mà Lê Uy Long dùng khi nằm đất.
Hà Ngọc Lan trải chăn ra mặt đất cẩn thận rồi nằm đó ngủ.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng thì nằm ngủ trên giường.
Hà Ngọc Lan nghĩ tới đây là chiếc chăn mà Lê Uy Long từng dùng, ngửi thấy mùi hương của Lê Uy Long, trong lòng không khỏi có một chút gợn sóng.
Một đêm bình yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận