Nguyễn Tú Hằng thấy Chu Nhược Mai bị chế giễu nhưng cũng không có cách nào giúp đõ cô.
Bởi vì người xuất hiện không phải là Lê Uy Long, cô ấy cũng như tự vả vào mặt mình, nói gì cũng đều vô dụng, chỉ có thể im lặng mà chịu đựng.
Mà Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và những thành viên của đội đặc nhiệm cùng với những người hộ vệ đều cứ thế lặng im.
Nhiệm vụ của họ là bảo vệ sự an toàn cho Chu Nhược Mai chứ không phải đến đây để cãi nhau.
Thiên Thành bọn họ đều biết rằng, sau khi Vũ Hải xuất hiện thì Lê Uy Long cũng sẽ rất nhanh lập tức cùng xuất hiện nên không cần phải vội vàng đứng ra bênh vực cho Chu Nhược Mai.
Bởi vì những người đến trước đều không phải là nhân vật quan trọng.
Lê Uy Long là Hổ Soái Vệ Quốc đứng đầu Đại Long, tất nhiên sẽ xuất hiện cuối cùng.
Những kẻ buông lời chế giễu lúc này sẽ lập tức bị vả miệng.
Chu Hòa nhìn thấy con gái bị mọi người chế giễu, cũng lực bất tòng tâm, thương mà không giúp được gì.
Ông cũng cảm thấy suy nghĩ của con gái mình thật viển vông, tuy ông biết Lê Uy Long có một chút bản lĩnh nhưng làm sao có thể là nhân vật lớn như Vũ Hải chứ?
Chẳng qua nhìn thấy Tô Ánh Tuyết mỉa mai con gái của mình, Chu Hòa nhìn không vừa mắt, nhịn không nổi mà nói: “Ánh Tuyết, Nhược Mai dù nói gì thì cũng đã từng là con gái của em, sao em lại đi chế giễu con bé thế?”
“Chu Hòa, anh cũng không phải không biết, Chu Nhược Mai rõ ràng không phải con gái ruột của em.
Hơn nữa, em và nó cũng đã sớm đoạn tuyệt quan hệ rồi, tại sao em lại không thể chế giễu nó chứ, vì sao phải khách khí với nó chứ?” Tô Ánh Tuyết tức giận nói.
Lúc trước cô ta còn có chút sợ Chu Nhược Mai vì Chu Nhược Mai là chủ tịch của Tập đoàn DG.
Bây giờ, Tập đoàn DG cũng đã không còn nữa rồi, cô cũng chẳng cần phải khách sáo với Chu Nhược Mai làm gì nữa.
“Em nói cái gì vậy?” Chu Hòa ngay lập tức tức giận khi thấy Tô Ánh Tuyết công khai nói ra chuyện Chu Nhược Mai không phải con gái ruột của mình.
Thân thế của Chu Nhược Mai vẫn luôn là một bí mật, chỉ có thế hệ lớn tuổi nhà họ Chu mới biết được thân thế của cô, người ngoài cũng không một ai biết hết.
Nhà họ Chu vẫn luôn bảo vệ bí mật này, từ trước đến nay đều không hề nói ra.
Nhưng bây giờ Tô Ánh Tuyết lại ở trước mặt mọi người đem chuyện Chu Nhược Mai không phải con gái ruột của mình nói ra, bảo Chu Hòa không tức giận làm sao được?
“Em không nói nhảm.
Lê Uy Long là đồ khốn nạn.
Lần trước cậu ta suýt chút nữa giết chết em trước mộ của bố cậu ta, cậu ta có coi em là mẹ vợ của cậu ta không?” Tô Ánh Tuyết lần trước thoát chết trước mộ Dương Văn Đoàn rồi trốn thoát, bảo toàn được tính mạng nên khi quay trở về nhà họ Chu, không dám hé lộ ra một câu nào.
Vừa nãy vì do quá tức giận nên đã kể hết chuyện ấy ra.
Sau đó, Tô Ánh Tuyết lại tức giận nói: “Lúc đó, cậu ta bắt em nói ra thân phận của Chu Nhược Mai, em cũng đã nói với cậu ta rồi, là Chu Nhược Mai không phải con gái ruột của em.”
“Lê Uy Long đã biết chuyện này rồi, nhất định sẽ có một ngày cậu ta nói với vợ cậu ta Chu Nhược Mai, vậy thì em còn phải giấu diếm làm gì?” Tô Ánh Tuyết nói một mạch hết câu chuyện.
Người nhà họ Chu và tất cả mọi người xung quanh sau khi nghe Tô Ánh Tuyết nói chuyện đó ra, toàn bộ đều rất kinh ngạc.
Người nhà họ Chu càng ngạc nhiên khi không ngờ rằng Lê Uy Long đã suýt giết chết Tô Ánh Tuyết.
Mà những người ở đấy cũng đều kinh ngạc vì biết rằng Chu Nhược Mai không phải con gái ruột của Tô Ánh Tuyết.
Tô Ánh Tuyết nói không sai, Lê Uy Long đã sớm nói rõ ràng chuyện này cho Chu Nhược Mai rồi thế nên khi chính tai cô nghe thấy Tô Ánh Tuyết nói ra mình không phải con gái ruột của cô ta, cô cũng chẳng thấy kinh ngạc gì cả.
Cô chỉ không ngờ rằng, Tô Ánh Tuyết lại kể chuyện này công khai cho mọi người biết.
“Ánh Tuyết, tại sao Lê Uy Long lại suýt giết con?” Bà Chu sau khi biết Lê Uy Long suýt chút nữa đã giết Tô Ánh Tuyết thì không khỏi tức giận.
“Là bởi vì…bởi vì…” Tô Ánh Tuyết bỗng dưng bị hỏi như vậy, nhất thời không biết nên trả lời ra làm sao.
Nguyên nhân Lê Uy Long muốn giết chết cô ta là bởi vì cô ta đã đuổi bố nuôi Dương Văn Đoàn của Lê Uy Long ra khỏi biệt thự và gián tiếp hại chết Dương Văn Đoàn.
Đối với chuyện này, bản thân vốn đã bị đuối lý thì làm sao có thể nói ra trước mặt mọi người đây?
“Con mau nói đi.
Rốt cuộc tại sao tên vô dụng Lê Uy Long này lại muốn giết con?” Bà Chu tiếp tục truy hỏi.
“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa.
Con không dám nói, nếu con nói ra, Lê Uy Long sẽ lại còn muốn giết con mất.” Tô Ánh Tuyết không biết phải làm sao nói ra chuyện này nên chỉ có thể trả lời lại như thế.
Mọi người nghe thấy Tô Ánh Tuyết nói như thế liền bắt đầu sôi nổi thảo luận, bàn tán.
“Tên Lê Uy Long này đúng thật là độc ác, đến mẹ vợ của mình mà cũng muốn giết.”
“Đúng thế, đầy là giết mẹ đấy.
Cái tên Lê Uy Long này đúng là đại nghịch bất đạo.”
“Không ngờ rằng trên đời này vẫn còn loại người phát rồ, mất trí đến mẹ vợ mình mà cũng muốn giết.”
Những người không biết sự thật đều đứng hết về phía của Tô Ánh Tuyết và ra sức mắng chửi Lê Uy Long.
“Tô Ánh Tuyết! Cô quá đáng quá rồi! Một là không nói, còn nếu nói thì nói cho rõ ràng ra! Tôi muốn Lê Uy Long giết cô.
Nguyên nhấn tất cả là vì cậu ấy biết được rằng chính cô đã đuổi bố của cậu ấy ra khỏi biệt thự, gián tiếp hại chết bố cậu ấy, không phải sao?” Chu Hòa nhìn thấy Tô Ánh Tuyết tạo thế lực, thu hút những người không biết sự thật đến mắng chửi Lê Uy Long, muốn nhịn nhưng không nhịn nổi được nữa.
Ông hiểu Lê Uy Long, biết rằng Lê Uy Long sẽ không vô duyên vô cớ muốn giết Tô Ánh Tuyết.
Nguyên nhân muốn giết Tô Ánh Tuyết chỉ có một đó chính là cậu ấy biết chính Tô Ánh Tuyết đã đuổi bố nuôi Dương Văn Đoàn của cậu ấy ra khỏi biệt thự và gián tiếp hại chết ông ấy.
Tô Ánh Tuyết đuổi Dương Văn Đoàn ra khỏi biệt thự, gián tiếp giết chết Dương Văn Đoàn, lúc ấy ông đã biết rồi.
Tuy rằng bình thường ông ấy sợ vợ, nhưng đứng trước chuyện chính nghĩa, phải trái đúng sai rõ ràng này, ông ấy không thể bảo vệ Tô Ánh Tuyết nữa.
Tất cả mọi người nghe thấy Chu Hòa nói như thế xong đều rất choáng váng.
Bọn họ trước đấy đều không biết rằng Tô Ánh Tuyết đã từng đuổi bố nuôi của Lê Uy Long ra khỏi biệt thự, Dương Văn Đoàn là bị Tô Ánh Tuyết gián tiếp hại chết.
“Chu Hòa, anh đang nói nhảm cái gì vậy? Có phải anh bị điên rồi không? Sao anh có thể vu oan cho tôi?” Tô Ánh Tuyết thấy Chu Hòa lại vạch trần tội ác của mình ra liền tức giận ngay lập tức, cô ta đương nhiên không dám thừa nhận bản thân mình đã làm ra loại việc kia.
“Tôi không nói nhảm.
Tự cô làm ra việc gì, chẳng lẽ cô lại không biết sao?” Chu Hòa nói.
Giữa ông ấy và Tô Ánh Tuyết vốn không có tình cảm gì.
Người ở trong lòng ông ấy mãi mãi là mẹ của Chu Nhược Mai, Giang Mộng Vận.
Hiện tại, đã vạch mặt Tô Ánh Tuyết rồi nên ông ấy cũng không khách sáo nữa.
Bản thân ông ấy cũng là cậu chủ nhà họ Chu, chẳng lẽ lại mặc kệ Tô Ánh Tuyết gây náo loạn dư luận ngay trước mặt mình sao?
“Chu Hòa, hôm nay anh uống lộn thuốc hả? Sao anh dám mắng tôi? Có phải là trong lòng anh vẫn còn hình bóng ả Giang Mộng Vận đê tiện kia không?” Tô Ánh Tuyết bắt đầu khóc lóc om sòm.
Chu Nhược Mai biết người tên Giang Mộng Vận mà Tô Ánh Tuyết nói chính là mẹ ruột của mình.
“Tô Ánh Tuyết, cô nói năng cho hẳn hoi, ai cho phép cô chửi mẹ tôi!” Mặc dù Chu Nhược Mai chưa từng nhìn thấy mẹ ruột của mình, nhưng khi nghe Tô Ánh Tuyết chửi mẹ ruột mình là đồ đê tiện, cô vẫn cảm thấy rất tức giận.
Mọi người nghe Chu Nhược Mai nói vẫn, đều chắc chắn rằng cô thật sự không phải là con ruột của Tô Ánh Tuyết.