Long Uy Chiến Thần


Bởi vì chiến tranh, bị buộc phải rời khỏi biệt thự Tinh Nguyệt, trong lòng Chu Nhược Mai rất không nỡ.

Cô vẫn luôn nhìn về phía biệt thự, không muốn rời đi.
Nguyễn Tú Hằng cũng rất không nỡ, biệt thự đẹp như vậy lại không thể ở tiếp được, bất cứ ai cũng đều không nỡ.
Các cô đều đã coi nơi này là nhà mình.
“Hộ soái phu nhân, cô Nguyễn, chúng ta nên đi nhanh thôi!” La Hoa thúc giục.
“Nếu thành phố Quốc Hòa rơi vào tay giặc, biệt thự của chúng ta sẽ bị kẻ địch vào ở ư?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Cái này rất khó nói.

Nếu hộ soái Lê trở về sớm thì Quốc Hòa cũng chưa chắc đã rơi vào tay giặc.” La Hoa nói.
“Tối qua tướng sĩ Long Quốc ta còn có thể đánh cho quân xâm phạm tan tác tơi bời, tàu chiến của chúng chật vật bỏ chạy.

Sao trong một đêm cục diện liền đột ngột thay đổi thế này?” Chu Nhược Mai khó hiểu hỏi.
La Hoa nói: “Bởi vì tối qua hộ soái Lê đã rời khỏi phía Nam, quân địch biết được ngài ấy ra phía Bắc nên lập tức ngóc đầu trở lại.

Hơn nữa bọn chúng phát động toàn bộ quân tinh nhuệ, tấn công quy mô lớn.”

“Sao Lê Uy Long vừa rời khỏi phía Nam kẻ địch lại tấn công quy mô lớn vào đây?” Chu Nhược Mai lại hỏi.
“Bởi vì Lê Uy Long là hộ soái bảo vệ số một của Long Quốc, kẻ địch đều sợ ngài ấy.

Có ngài ấy ở đó, kẻ địch chỉ tấn công mang tính thăm dò thôi.

Nhưng ngài ấy không ở thì chúng liền không kiêng nể gì cả.” La Hoa nói.
“Không ngờ Lê Uy Long lại lợi hại như vậy!” Chu Nhược Mai cảm thán.
Cô thực sự không ngờ được, chồng mình lại trâu bò đến thế này.

Anh không những là người quyền cao chức trọng của Long Quốc, mà ngay cả kẻ địch cũng sợ anh như vậy.
“Hộ soái Lê là người một trận chiến có thể dựng non sơn, chúng ta mau đi thôi.

Cho dù thành phố Quốc Hòa thật sự rơi vào tay giặc thì đợi hộ soái Lê trở về cũng có thể lấy lại được.” La Hoa nói.
“Được, Tú Hằng, chúng ta mau chóng đi thôi.” Chu Nhược Mai nói với Nguyễn Tú Hằng.
“Ừm, chúng ta chắc chắn có thể quay trở lại.

Đi thôi!” Nguyễn Tú Hằng nói.
Thế là Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng liền lên xe.
Sau đó, hộ vệ lập tức lái xe chở các cô rời khỏi thành phố Quốc Hòa, lái xe hướng về phía thành phố Bắc Giang.

Chiếc Lamborghini kia của Chu Nhược Mai cũng do hộ vệ lái giúp.
Người dân thành phố Quốc Hòa đã nhận được thông báo phải rút khỏi thành phố, lúc này mọi người đang bận rộn thu dọn hành lý.

Không ít người cũng đã lên đường chạy trốn khỏi thành phố Quốc Hòa.
Các thế gia cũng rời đi.

Tuy sản nghiệp của bọn họ ở Quốc Hòa nhưng so với tính mạng thì bọn họ thà bỏ sản nghiệp đi để giữ được tính mạng cả nhà.
Đây chính là cái giá phải trả cho chiến tranh.


Vì bảo vệ mạng sống, không thể không từ bỏ tài sản.
Nhà họ Chu lúc này cũng đang thu dọn hành lý chuẩn bị trốn khỏi thành phố Quốc Hòa.
“Lê Uy Long này rốt cuộc làm gì vậy? Tướng năm sao chó má gì, ngay cả một thành phố Quốc Hòa cũng không bảo vệ được!” Bà cụ Chu thở hổn hển nói.
“Mẹ, chiến tranh cũng không phải chuyện của một mình Lê Uy Long.

Thành phố Quốc Hòa có thể giữ được hay không không phải một mình thằng bé có thể quyết định được.

Đó còn phải xem thực lực quân đội và sức mạnh của Long Quốc nữa.

Hiện giờ bốn phía Long Quốc đều có địch, binh lực phân tán.

Hơn nữa lần này nước Liệt Ưng và Cự Hùng đều phái quân tinh nhuệ đến, dù là ai cũng không thể bảo vệ được!” Chu Hòa nói.
“Chỉ có con vẫn luôn nói chuyện thay cho kẻ bất tài Lê Uy Long kia.

Thật sự không biết Long Chủ Long Quốc nghĩ sao, thế mà lại phong kẻ bất tài Lê Uy Long là tướng năm sao.

Lẽ nào Lê Uy Long là con trai ông ta?” Bà cụ Chu vẫn tức giận nói.
Bà ta thật không hiểu, Lê Uy Long có tài đức gì mà có thể trở thành tướng năm sao.
“Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, lời bôi nhọ Long Chủ Long Quốc này không thể nói được.


Nếu bị truyền ra ngoài, nhà họ Chu chúng ta sẽ gặp tai vạ đấy.

Chúng ta vẫn nên mau chóng thu dọn đồ đạc ra thành phố Bắc Giang tránh nạn đi!” Chu Hòa nói.
“Haiz!” Bà cụ Chu thở dài một hơi, sau đó nói: “Sản nghiệp của nhà họ Chu chúng ta toàn bộ đều ở thành phố Quốc Hòa.

Chỉ vì kẻ bất tài Lê Uy Long mà bị hủy hoại trong chốc lát.

Thật không cam tâm mà!”
“Thời kỳ chiến tranh chúng ta giữ được mạng quan trọng hơn.

Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, chúng ta có thể gây dựng lại.” Chu Hòa nói.
“Kẻ bất tài như Lê Uy Long có thể được trao tặng tướng năm sao, Long Quốc chúng ta có thể sắp diệt vong rồi, còn nói gì đến gây dựng lại gia nghiệp? Tôi thực sự không nỡ từ bỏ gia sản tổ tông để lại, không nỡ rời khỏi thành phố Quốc Hòa!” Bà cụ Chu nói.
“Bà nội, nếu muốn giữ được sản nghiệp của nhà họ Chu chúng ta thì cháu có một cách.” Lúc này Chu Hoàng Lâm đột nhiên lên tiếng.
“Cháu có thể có cách gì?” Bà cụ Chu ngạc nhiên hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận