Long Uy Chiến Thần


Lời Chu Hoàng Lâm vừa dứt, mọi người đều im lặng.
Không ai ngờ được rằng anh ta có thể nói ra những lời như vậy!
“Súc sinh! Chúng ta sống là người của Long Quốc, lẽ nào không nên trung thành với Long Quốc ư? Một người phải hiểu được thế nào là yêu nước, chứ không phải chỉ vì quốc gia có chút nguy cơ đã quay lưng lại với đất nước mình, đi làm hán gian!” Bà cụ Chu nói.
“Hiện giờ Long Quốc chẳng qua chỉ là bốn bề có địch mà thôi, một thành phố còn chưa mất mà cậu đã nghĩ muốn phản quốc theo địch.

Cậu quả thực là nỗi nhục của nhà họ Chu!” Chu Hòa tức giận nói.
“Cho dù nhà họ Chu chúng ta vĩnh viễn bị Lê Uy Long đè đầu cưỡi cổ, nhưng đây cũng không phải lý do con quay lưng phản bội tổ quốc mình! Chúng ta chỉ có thù với Lê Uy Long, đó là thù oán cá nhân.

Nhưng phản quốc theo địch lại chính là kẻ địch của Long Quốc, là kẻ thù của quốc gia!” Chu Hòa cũng nói.

Chu Hoàng Lâm không ngờ bản thân anh ta ở nhà họ Chu cũng giống như Lê Uy Long là cái đích cho mọi người chỉ trích.

Anh ta chẳng qua chỉ muốn giữ gìn sản nghiệp của nhà họ Chu, cầu một con đường sống, thế mà lại bị mọi người mắng cho máu chó đầy đầu!
“Tư tưởng của mọi người đều quá bảo thủ rồi! Nếu chúng ta có thể xem xét thời thế, kịp thời đầu quân vào nước Liệt Ưng, vậy thì nước Liệt Ưng nhất định sẽ không bạc đãi nhà họ Chu chúng ta! Đợi đến khi nước Liệt Ưng chiếm lấy Long Quốc, sau khi trở thành chủ nhân của Long Quốc, sẽ để nhà họ Chu chúng ta trở thành danh môn vọng tộc!” Chu Hoàng Lâm nói.
“Thằng súc sinh mày!” Bà cụ Chu tức giận đánh lên người anh ta một gậy, sau đó chất vấn: “Có phải mày đã qua lại với nước Liệt Ưng rồi không?”
Chu Hoàng Lâm trước giờ luôn là cháu trai bà cụ Chu yêu thương nhất, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị bà ta đánh bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên.
Anh ta thực sự không thể hiểu nổi cả nhà họ Chu này, thậm chí ngay đến bố mẹ mình lại luôn phản đối vấn đề nương nhờ nước Liệt Ưng!
“Bà nội, cháu...!cháu thực sự không theo địch, cháu chỉ đang trưng cầu ý kiến của mọi người thôi.” Chu Hoàng Lâm không dám thừa nhận anh ta đã theo địch.
“Nếu mày không theo địch thì sao lại nói ra những lời như vậy? Sao lại biết nước Liệt Ưng sẽ nâng đỡ nhà họ Chu chúng ta, để nhà họ Chu trở thành danh môn vọng tộc?” Bà cụ Chu lại chất vấn.
Chu Hoàng Lâm bị hỏi á khẩu không trả lời được, không thể chống đỡ nữa.
“Nếu mày đã theo địch thì nhanh chóng dừng cương trước vực, quay đầu là bờ đi.

Nếu không ai cũng không thể cứu nổi mày! Kẻ địch không thể tin được! Kẻ địch chỉ muốn lợi dụng mày, đợi đến khi chúng lợi dụng mày xong, cảm thấy mày không còn giá trị lợi dụng nữa thì sẽ giết chết mày.

Mày bất trung với quốc gia mình, còn nghĩ là kẻ địch sẽ nâng đỡ mày ư? Mày còn quá trẻ, quá ngây thơ rồi!” Bà cụ Chu nói.


“Nhanh thu dọn hành lý cùng chúng ta ra thành phố Bắc Giang tránh nạn, đừng rước lấy tai họa sát thân cho nhà họ Chu!” Chu Hòa cũng nói.
“Được.” Tuy trong lòng Chu Hoàng Lâm có một vạn điều không muốn nhưng không được sự ủng hộ của người trong nhà, anh ta cũng không dám làm loạn, chỉ đành đồng ý trước, sau đó lại nghĩ cách khác.
Lúc này, ở nhà họ Phan.
Trên dưới nhà họ Phan đã biết được tin tức phái rời khỏi thành phố Quốc Hòa cũng vô cùng không cam lòng, ai nấy đều than thở.
Ông cụ Phan nói: “Nhà họ Phan chúng ta gia nghiệp lớn lại vì một cuộc chiến tranh mà bị bắt phải từ bỏ sản nghiệp, rời khỏi thành phố Quốc Hòa, thật là không nỡ mà!”
“Đúng vậy, thật sự không biết tưởng sĩ Long Quốc rốt cuộc ăn gì nữa, ngay cả một thành phố nho nhỏ như thành phố Quốc Hòa đây mà cũng không bảo vệ được.” Phan Hưng Hải nói.
“Cái này còn không phải là do năng lực của tên bất tài Lê Uy Long kia à?” Huỳnh Thanh Mai nói.
Phan Thiên lên tiếng: “Thật không biết tên phế vật Lê Uy Long rốt cuộc vì sao lại được trao tặng tướng năm sao nữa.

Hơn nữa còn là tổng đốc mặt trận phía Nam.


Tướng soái bất tài như vậy có thể đánh thắng trận gì chứ?”
“Chắc chắn là Lê Uy Long thấy quân địch quá mạnh bị dọa cho sợ hãi, vậy nên mới từ bỏ bảo vệ thành phố Quốc Hòa.

Bởi vì hắn vô năng nên mới hại nhà họ Phan chúng ta thê thảm như vậy.

Sản nghiệp nhà họ Phan sắp bị hủy hoại trong chốc lát rồi, sao có thể như thế được!” Ông cụ Phan nói.
“Ông nội, nếu ngài muốn giữ sản nghiệp của nhà họ Phan, không nỡ rời khỏi thành phố Quốc Hòa thì cháu có một cách.” Phan Thiên thấy thời cơ đã đến định đưa ra cách nương nhờ kẻ địch.
“Hả? Cháu có thể có cách gì?” Ông cụ Phan không ngờ cháu trai mình thế mà lại có cách, lập tức tỉnh táo tinh thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận