Long Uy Chiến Thần


Phan Thiên nghe thấy ông cụ Phan đồng ý đi theo nước Liệt Ưng lập tức vui mừng khôn xiết.
“Ông chủ anh minh!”
“Dưới sự dẫn dắt của ông chủ, nhà họ Phan nhất định có thể lên như diều gặp gió, nâng cao một bước!”
“Ông chủ biết nhìn thời thế, đưa ra quyết định anh minh như vậy, nhà họ Phan chúng ta có chỗ dựa vững chắc là nước Liệt Ưng, chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức vùn vụt, một bước lên trời!”
Người nhà họ Phan đều khen ngợi quyết định của ông cụ Phan.
Ông cụ Phan hơi mỉm cười, sau đó hỏi Phan Thiên: “Phan Thiên, nhiều nước địch như vậy, sao cháu lại đề nghị chúng ta chọn nước Liệt Ưng?”
“Bởi vì nước Liệt Ưng và Cự Hùng, Sư Quốc đều lớn mạnh như nhau, chúng ta tùy tiện chọn một nước trong đó đều có thể đảm bảo được vinh hoa phú quý cho nhà họ Phan chúng ta.” Phan Thiên nói.

“Thế nhưng sao chúng ta có thể liên hệ được với nước Liệt Ưng, tỏ rõ chúng ta muốn đầu quân cho họ?” Ông cụ Phan lại hỏi.
“Ông nội, cái này ông không cần lo lắng, cháu đã liên hệ với anh Cao Hùng, đặc phái viên của nước Liệt Ưng rồi.” Phan Thiên nói.
“Cái gì? Thế mà cháu đã có liên hệ với đặc phái viên của nước Liệt Ưng rồi ư?” Ông cụ Phan kinh ngạc hỏi.
“Phải, anh Cao Hùng đã sớm hứa hẹn với cháu, chỉ cần nhà họ Phan chúng ta đồng ý đi theo nước Liệt Ưng, nước Liệt Ưng nhất định sẽ nâng đỡ nhà họ Phan chúng ta, để nhà họ Phan trở thành danh môn vọng tộc chân chính!” Phan Thiên nói.
Ông cụ Phan khen ngợi: “Tốt lắm! Không ngờ Phan Thiên thế mà lại có thể lo trước tính sau, sớm đã tìm được đường ra tốt cho nhà họ Phan!”
“Cháu là con cháu của nhà họ Phan, đương nhiên sẽ suy nghĩ cho tương lai của nhà họ Phan rồi.” Phan Thiên được ông nội khen, trong lòng rất vui sướng.
“Nếu chúng ta đã đi theo nước Liệt Ưng, có phải không cần rời khỏi thành phố Quốc Hòa nữa không?” Ông cụ Phan lại hỏi.

“Cái này là đương nhiên rồi, chỉ cần đi theo nước Liệt Ưng thì chính là người của nước Liệt Ưng, chúng ta cứ ở thành phố Quốc Hòa đón tiếp nước Liệt Ưng vào thành là được.”
“Tốt! Cháu nhanh chóng đi liên hệ với cậu Cao Hùng, biểu thị thái độ của nhà họ Phan chúng ta và cả lòng trung thành của nhà họ Phan với nước Liệt Ưng nữa.” Ông cụ Phan nói.
Phan Thiên vô cùng vui mừng nói: “Vâng! Cháu lập tức đi làm ngay!”
Lúc này, ở nhà họ Trần.
Trên dưới nhà họ Trần nhận được tin phải rút lui khỏi thành phố Quốc Hòa cũng vô cùng không nỡ.


Bởi vì sản nghiệp của nhà họ Trần đều ở đây, rời đi có nghĩa là từ bỏ sản nghiệp của nhà họ Trần.
Trần An Khang tùy cơ hành sự, đưa ra đề nghị đầu quân vào nước Liệt Ưng.
Trên dưới nhà họ Trần cũng giống như nhà họ Phan, sau khi suy nghĩ một lúc cuối cùng quyết định đi theo nước Liệt Ưng.
Chỉ có Chu Lệ Ngọc vừa gả vào nhà họ Trần chưa lâu có chút băn khoăn, đưa ra ý kiến khác: “Phản quốc theo địch là tội lớn tày trời, cháu cảm thấy làm như vậy không thể được.

Nếu làm không tốt cả nhà họ Trần đều sẽ gặp tai họa ngập đầu, mọi người nhất định phải suy nghĩ cẩn thận!”
“Cô chỉ là cháu dâu mới vào cửa không lâu, chuyện lớn nhà họ Trần chúng tôi bao giờ đến lượt cô nói xen vào?” Ông cụ Trần rất không vừa lòng nói.
“Lệ Ngọc, em là đàn bà con gái, tóc dài kiến thức ít, em không hiểu thì đừng nói lung tung.” Trần An Khang cũng trách mắng.

“Tuy em là đàn bà con gái, nhưng cũng biết tính nghiêm trọng của việc phản quốc theo địch.

Nếu ở thời cổ đại, vậy thì sẽ bị tịch thu tài sản chém đầu cả nhà! Mọi người đừng đùa với lửa kẻo có ngày chết cháy, tự nhân lấy tai họa!” Chu Lệ Ngọc cố gắng tranh luận.
“Láo toét! Một cô gái vừa mới gả vào nhà họ Trần tôi thì hiểu được cái gì? Đi theo Long Quốc chỉ khiến nhà họ Trần lang thang khắp nơi, thậm chí nhà tan cửa nát.

Chỉ có đi theo nước Liệt Ưng hưng thịnh như mặt trời ban ngày thì mới có thể khiến nhà họ Trần lên như diều gặp gió!” Ông cụ Trần tức giận trách mắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận