Long Uy Chiến Thần


“Số lượng máy bay chiến đấu của quân địch là bao nhiêu?” Lê Uy Long hỏi.
“Số lượng máy bay chiến đấu của quân địch gấp hai lần máy bay chiến đấu của phía Bắc ta.” Tướng lĩnh Long Quốc kia nói.
“Lập tức ra hiệu cho máy bay chiến đấu của chúng ta rút lui, trở về trong phòng tuyến!” Lê Uy Long ra lệnh.
“May bay của chúng ta rút lui, vậy thì máy bay của quân địch sẽ tiến quân thần tốc, chúng ta phải làm sao?” Tướng lĩnh kia lo lắng hỏi.
Lê Uy Long nói: “Đợi máy bay địch tiến vào sau phía Bắc của chúng ta, tôi sẽ lệnh cho tên lửa địa không bắn rơi máy bay địch!”
“Mạt tướng hiểu rồi!” Tướng lĩnh kia đáp.
“Khi máy bay chiến đấu của chúng ta rút lui, lập tức ném bom quân địch phía ngoài phòng tuyến trước, cố gắng tiêu diệt quân của Murphy!” Lê Uy Long lại nói.
“Vâng!” Tướng lĩnh kia lập tức đi truyền đạt mệnh lệnh để máy bay chiến đấu đang canh giữ ở biên giới Long Quốc rút lui về, tiến hành ném bom binh mã của Murphy.
Sau đó, Lê Uy Long gửi điện cho Long Chủ Long Quốc để anh ta sắp xếp đội tên lửa từ xa ở khu vực phía Bắc, đợi đến khi máy bay chiến đấu của Sư Quốc tiến vào phía Bắc liền dùng tên lửa bắn rơi máy bay địch.
Đồng thời, anh cũng cho đội tên lửa địa không ở phòng tuyến thứ nhất chuẩn bị thật tốt để bắn rơi máy bay địch.
Đây là trận quyết chiến cuối cùng ở phía Bắc rồi.
Lúc này, ở cửa ải Cổ Bảo.
Một vạn tướng sĩ được điều động từ cửa ải Dương Cốc đến trấn thủ cửa ải Cổ Bảo vừa mới tiến vào canh giữ cửa ải Cổ Bảo không lâu đã nhìn thấy khoảng hai vạn quân Sư Quốc đang chạy đến cửa ải Cổ Bảo!
Hai vạn quân Sư Quốc này chính là binh mã Murphy phái đến, ý đồ muốn đi vào từ cửa ải Cổ Bảo.
“Có quân địch đột kích, chuẩn bị chiến đấu!” Tướng canh giữ cửa ải Cổ Bảo lập tức hạ lệnh.
Tướng sĩ cửa ải Cổ Bảo nghe thấy mệnh lệnh lập tức làm tốt công tác chuẩn bị nghênh chiến quân địch.
Chủ tướng quân địch thấy ở cửa ải Cổ Bảo có tướng sĩ Long Quốc trấn thủ liền nhướng mày nói: “Không phải trong tin tình báo nói hiện giờ ở cửa ải Cổ Bảo không có binh mã canh giữ à? Sao giờ lại có nhiều binh mã Long Quốc trấn thủ cửa ải Cổ Bảo như vậy?”
“Đúng thế! Lẽ nào tình báo bị sai? Binh mã này rốt cuộc ở đâu ra vậy?” Phó tướng quân địch cũng không hiểu tình hình trước mắt.
“Có thể là tạm thời được điều động từ cửa ải khác qua.” Chủ tướng quân địch nói.
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?” Phó tướng hỏi.
“Quân địch chỉ có khoảng một vạn người, chúng ta lại có hai vạn, gấp hai lần kẻ địch.

Chỉ cần chúng ta tiến công chắc chắn có thể lấy được cửa ải Cổ Bảo, tiến vào bên trong phía Bắc!” Chủ tướng quân địch nói.
“Có điều, tuy quân địch chỉ có khoảng một vạn, nhưng cửa ải Cổ Bảo địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, cho dù hai vạn binh mã của chúng ta có thể đánh hạ được cửa ải Cổ Bảo thì cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng!” Phó tướng do dự nói.
“Chỉ cần lấy được cửa ải Cổ Bảo thì chúng ta đã lập được công lớn rồi!” Chủ tướng quân địch kiên quyết lập trường.
“Dù lấy được cửa ải Cổ Bảo, binh mã của chúng ta cũng đã tổn thất hơn nửa.

Đến lúc đó tiến vào bên trong phía Bắc Long Quốc cũng không làm được gì!” Phó tướng vẫn do dự.
“Cậu không hiểu đâu, chỉ cần kiểm soát được cửa ải Cổ Bảo, dù chúng ta không tiếp tục tiến lên phía trước thì cũng có thể để trụ sở chính phái thêm binh mã thông qua cửa ải Cổ Bảo tiến vào mà.” Chủ tướng nói.
Sau đó, chủ tướng quân địch hạ lệnh: “Các tướng sĩ nghe lệnh, thời khắc kiến công lập nghiệp đến rồi, đánh hạ cửa ải Cổ Bảo, xông lên!”
Quân địch nghe thấy mệnh lệnh lập tức tấn công vào cửa ải Cổ Bảo.
“Đánh!” Tướng thủ vệ ở cửa ải Cổ Bảo thấy quân địch tấn công đến cũng lập tức hạ lệnh.
“Bằng bằng bằng...”
“Đoàng đoàng đoàng...”
Tướng sĩ cửa ải Cổ Bảo lập tức nổ súng về phía quân địch.
Quân địch cũng bắt đầu công kích lại tướng sĩ cửa ải Cổ Bảo.
Có điều, tướng sĩ ở cửa ải Cổ Bảo từ trên cao nhìn xuống, chiếm được ưu thế về mặt địa lý, quân địch rất khó bắn bị thương bọn họ.

Mà quân địch lại thương vong thảm trọng.
Lúc này, một nhánh quân khác mà Murphy phái đi cũng đã đến cửa ải Vạn Phong.
Nhánh quân địch này nhìn thấy có tướng sĩ của Long Quốc đang canh giữ ở cửa ải Vạn Phong cũng tiến công vào cửa ải Vạn Phong giống như nhánh quân địch tấn công vào cửa ải Cổ Bảo kia.
Tướng sĩ ở cửa ải Vạn Phong dựa vào địa thế hiểm trở huyết chiến với quân địch, khiến quân địch thương vong thê thảm.
Lúc này, ở phòng tuyến thứ nhất.
Một loạt tiếng gầm rú của máy bay chiến đấu gào thét bay đến.

Quân địch của Murphy tưởng máy bay chiến đấu của bọn chúng đã đến, tất cả đều vô cùng vui sướng, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nhưng khi nhìn thấy là máy bay chiến đấu của Long Quốc đến, tất cả quân địch đều hoảng sợ biến sắc!
Máy bay chiến đấu của Long Quốc gào thét bay đến, ào ào ném bom về phía quân địch.
“Ầm ầm ầm...”
Bom nổ mạnh trong trận doanh quân địch, nổ cho quân địch đều bay lên.
Quân đội của Murphy bị Lê Uy Long công kích từ ba phía, vốn đã tổn thất thê thảm lắm rồi.

Mà giờ khắc này lại còn bị máy bay chiến đấu của Long Quốc tập trung ném bom, nháy mắt đã tổn thất hơn nửa.
Ngay đến chủ soái quân địch Murphy cũng bị bom nổ mặt xám như tro, dưới sự bảo vệ của nhóm hộ vệ quỳ rạp trên đất.
Máy bay chiến đấu của Long Quốc vừa lui về phòng tuyến thứ nhất không lâu, trên không trung lại truyền đến một loạt tiếng gào thét inh tai nhức óc.

Một loạt máy bay chiến đấu như mây đen ùn ùn kéo đến.
Murphy ngẩng đầu nhìn, thấy là máy bay chiến đấu của Sư Quốc đã đến!
Sao sáng, trăng sáng, máy bay chiến đấu của hắn cuối cùng cũng đến rồi!
“Máy bay chiến đấu của chúng ta đến rồi, mau đỡ tôi dậy!” Murphy kích động hét lên.
Đám hộ vệ thấy máy bay nước mình đã đến cũng vô cùng vui sướng, vội vàng đỡ Murphy dậy.
Lúc này, máy bay chiến đấu của Long Quốc đã bay về một khoảng thời gian, quân địch thấy máy bay của nước mình cuối cùng cũng đến, tất cả đều vui mừng đứng dậy.
Thế nhưng, khi Murphy và binh mã của hắn vừa đứng dậy thì có vô số tên lửa từ phía khu vực chiến đấu phía Bắc gào thét leo đến đánh úp về phía máy bay chiến đấu của Sư Quốc!
Tên lửa địa không trong phòng tuyến thứ nhất cũng bắt đầu gào thét lao ra xông thẳng về hướng máy bay Sư Quốc!
“Ầm ầm ầm...”
Vô số máy bay chiến đấu bị tên lửa đâm trúng, đồng loạt nổ tung giữa không trung!
Murphy và binh mã của hắn thấy máy bay của chúng vừa đến đã bị đánh rơi, tất cả đều cực kỳ sợ hãi!
“Rầm rầm rầm...”
Vô số tên lửa không ngừng phóng ra, máy bay địch không ngừng bị bắn trúng, liên tục nổ mạnh trong không trung.
Xác máy bay rơi xuống, có không ít binh mã quân địch Sư Quốc bị xác máy bay đập trúng, chết ngay tại chỗ.
Có một số máy bay bị hỏng rơi xuống, đến khi rơi xuống đất mới phát nổ.

Uy lực của nó rất lớn, tương đương với một quả bom hạng nặng.

Có không ít quân địch không kịp trốn tránh cũng bị nổ chết.

Murphy nằm mơ cũng không ngờ được máy bay của hắn đến được chiến trường, không những không giúp được chút gì mà còn nổ chết nhiều binh mã của hắn như vậy!
“Ầm ầm ầm...”
Máy bay địch vẫn không ngừng bị bắn trúng, liên tục phát nổ giữa không trung, nổ tan tành.
Những máy bay địch còn lại thấy tình hình không ổn đều sợ hãi trốn đi.
Chưa đến mười phút ngắn ngủi, quân địch đến xâm chiếm đã bị tổn thất hơn nửa, hoảng loạn bỏ trốn.
Lúc này, binh mã của Murphy đã tổn thất quá nửa, chỉ còn lại sáu, bảy vạn.
Vừa mới nhìn thấy hy vọng nhưng nháy mắt hy vọng lại tan biến khiến hắn và binh mã của hắn đều chán nản vô cùng.
“Xông lên! Tiêu diệt kẻ địch!” Lê Uy Long thấy quân địch đã tan rã tinh thần chiến đấu, sĩ khí giảm xuống, loạn thành một đoàn liền nắm lấy thời cơ hạ lênh tấn công.
Nháy mắt, tướng sĩ Long Quốc như mãnh hổ xuống núi xông ra khỏi phòng tuyến thứ nhất đánh về phía quân địch.
Quân tinh nhuệ mai phục ở hai bên trái phải ngoài phòng tuyến cũng như sói như hổ từ hai bên xông đến.
Murphy thấy tướng sĩ Long Quốc khí thế rào rạt, mạnh như mãnh thủy từ ba mặt vây đến đánh, lập tức bị dọa sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi.
Còn quân địch Sư Quốc cũng đã kinh hồn bạt vía, còn chưa nghe thấy lệnh rút quân đã sợ đến mức ào ào rút lui.
“Rút! Mau rút lui!” Murphy lúc này cũng không ham chiến nữa, dứt khoát hạ lệnh rút lui.

Trong phút chốc, binh mã của Murphy bại như núi đổ, ném hết mũ giáp hoảng hốt chạy trốn.
Trong quá trình tháo chạy, quân địch vô cùng hỗn loạn, giẫm đạp lên nhau, thương vong vô số.
Lê Uy Long cũng không vì thế mà bỏ qua cho Murphy, mà anh lại dẫn đầu xông lên, đích thân chỉ huy tướng sĩ thừa thắng xông lên.
Lúc này, binh mã của Murphy đã hoàn toàn mất sức chống cự, chỉ lo bỏ chạy bạt mạng.

Tướng sĩ Long Quốc từ phía sau một đường đuổi giết, vô số quân địch bị chết trên đường tháo chạy.
Cùng lúc đó, ở cửa ải Cổ Bảo.
Tướng sĩ cửa ải Cổ Bảo đang ác chiến với quân địch thì một nhánh binh mã đột nhiên xuất hiện phía sau lưng địch!
Tướng sĩ cửa ải Cổ Bảo vừa nhìn liền thấy đó chính là binh mã của tướng trấn thủ cửa ải Cổ Bảo Bành Tiến Long.
Bành Tiến Long tuân theo mệnh lệnh của Lê Uy Long từ ngoài cửa ải đuổi theo địch vọt tới đây.
Nhìn thấy quân địch đang tấn công vào cửa ải Cổ Bảo, Bành Tiến Long lập tức hạ lệnh: “Xông lên! Tiêu diệt quân địch!”
“Giết!” Chúng tướng sĩ lập tức hò hét xông về phía quân địch!
Quân địch đang dốc toàn lực tấn công cửa ải Cổ Bảo đột nhiên nghe thấy tiếng hô giết rung trời ở phía sau, tất cả đều kinh hãi quay đầu lại.
Chỉ thấy một nhánh quân đội dũng mãnh như thần gào thét xông đến từ phía sau, toàn bộ quân địch đều vô cùng hoảng sợ, loạn thành một đoàn.
Trong nháy mắt, Bành Tiến Long đã dẫn tướng sĩ đánh đến chỗ quân địch.
Quân địch trước sau đều có quân ta mai phục, nháy mắt quân lính tan rã.
Ở cửa ải Vạn Phong lúc này.
Quân Sư Quốc đang toàn lực tấn công vào cửa ải Vạn Phong thì Lương Thượng Vũ cũng dẫn theo binh mã của mình đánh đến phía sau địch.
Quân địch hoàn toàn không thể ngờ được binh mã của Lương Thượng Vũ lại đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, tất cả bị dọa cho mất hồn mất vía, rối loạn trận tuyến.
Tướng sĩ bên trong cửa ải Vạn Phong thấy binh mã của Lương Thượng Vũ đánh đến, ai nấy đều phấn chấn tinh thần, lập tức từ trong cửa ải xông ra, phối hợp với binh mã của Lương Thượng Vũ công kích từ hai phía.
Quân địch đã tan ra, căn bản không có lực đánh trả, bị giết gào khóc thảm thiết.

Cùng lúc đó, Lê Uy Long dẫn theo tướng sĩ Long Quốc một mạch đuổi giết quân đội của Murphy, cũng đã đuổi giết đến biên giới.
Dọc đường đi, quân địch thương vong vô số, thi thể rải rác khắp nơi.
Dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ, Murphy dẫn theo tàn quân vô cùng chật vật chạy vào trong biên giới Sư Quốc.
Sáu, bảy vạn binh mã của hắn chỉ còn lại chưa đến ba vạn.
“Dừng truy kích!” Lê Uy Long đuổi đến biên giới liền hạ lệnh dừng truy kích.
Tất cả binh mã lập tức dừng lại.
“Hộ soái, vì sao không tiếp tục truy kích, tiêu diệt toàn bộ tàn quân của Murphy trong một lần?” Hà Ngọc Lan hỏi.
“Chúng ta không thể đơn độc xâm nhập vào bên trong biên giới quân địch, tránh gặp phải quân địch tấn công mang tính hủy diệt.

Trận chiến này, quân Sư Quốc tổn thất nghiêm trọng, đã tổn thương nguyên khí, tạm thời không dám xâm phạm phía Bắc ta nữa đâu.” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái Lê một trận chiến đã ổn định lại phía Bắc, Trương mỗ cảm thấy không bằng, bội phục sát đất!” Trương Minh Lương cảm thán nói.
Lúc này, cửa ải Cổ Bảo và cửa ải Vạn Phong cũng đã kết thúc trận chiến, đã tiêu diệt toàn bộ quân địch xâm phạm.
Tin chiến thắng rất nhanh đã truyền đến bên chỗ Lê Uy Long.

Anh ngẩng đầu nhìn lên trời, nói: “Chiến sự ở phía Bắc cuối cùng cũng ổn định rồi.”
“Hộ soái, Sư Quốc dám xâm chiếm phía Bắc ta, khiến vô số tướng sĩ phía Bắc ta phải chết trận sa trường, sao chúng ta không nhân cơ hội này chỉ huy quân đội tiến về phía Bắc diệt Sư Quốc?” Hà Ngọc Lan hỏi.
“Hiện giờ quân địch ở phía Đông và phía Nam Long Quốc ta còn chưa rút lui, không thích hợp đi chiến đấu, tùy tiện xuất binh đánh Sư Quốc.

Đánh lui quân địch ở phía Đông và phía Nam trước rồi nói.” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái Lê, đây là biên giới của Sư Quốc, chỗ này không nên ở lâu, chúng ta trở về trước đi!” Trương Minh Lương nói.
“Được! Toàn quân xuất phát, lui về trong phòng tuyến của chúng ta!” Lê Uy Long lập tức hạ lệnh.
“Vâng!” Tất cả binh lính đồng thanh hô lên.
Ngay sau đó, Lê Uy Long liền dẫn tướng sĩ Long Quốc quay trở về.
Dọc đường đi đều là thi thể của quân địch, máu chảy thành sông.
Trở lại trong phòng tuyến, Lê Uy Long và Trương Minh Lương đã bố trí sách lược để tướng sĩ phía Bắc gấp rút tu sửa, phòng thủ trận địa, đề phòng quân đội Sư Quốc ngóc đầu trở lại.
Sau khi bố trí xong, anh và Trương Minh Lương liền cùng nhau trở lại khu vực chiến đấu phía Bắc chuẩn bị gặp mặt Long Chủ Long Quốc.
Hà Ngọc Lan và sư đoàn Hổ Bôn cũng cùng trở về.
Sư đoàn Hổ Bôn là quân đội chính của Lê Uy Long điều động từ phía Tây đến, đương nhiên phải dẫn bọn họ cùng trở về khu vực chiến đấu phía Bắc.
Long Chủ Long Quốc biết được Lê Uy Long đã đánh lui quân địch ở tiền tuyến, giành thắng lợi, đương nhiên vô cùng vui vẻ.

Những thứ này cũng không cần nói nhiều.
Long Chủ Long Quốc đã chuẩn bị tiệc mừng công ở khu vực chiến đấu phía Bắc, chỉ đợi Lê Uy Long thắng trận trở về.
Lúc này, ở phía Đông.
Bởi vì đội tàu chiến phía Đông đã từ phía Nam chạy về nên tàu chiến liên hợp của hai nước Cự Hùng và Khâu Dẫn quốc bị đội tàu chiến phía Đông đánh cho liên tục tháo chạy, tổn thất thảm trọng.

Không ít tàu chiến bị đánh chìm.
Tàu chiến liên hợp của quân địch thấy tình hình không ổn, cuối cùng chỉ có thể hốt hoảng tháo chạy.
Dưới sự chiến đấu anh dũng của tướng sĩ phía Đông, phía Đông cũng giành được thắng lợi, đẩy lui kẻ địch xâm phạm, bảo vệ được cửa phía Đông.
Tin tức phía Bắc và phía Đông giành được thắng lợi vừa truyền ra, cả nước Long Quốc vui mừng, lòng người phấn chấn.
Cứ như vậy, quân địch ở phía Đông, Bắc, Tây đều đã rút lui, hiện giờ chỉ còn lại quân địch ở phía Nam là chưa rút thôi.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng biết được Lê Uy Long đánh bại quân địch của Murphy ở phía Bắc, một trận chiến ổn định phía Bắc, đương nhiên cũng vô cùng vui mừng.
Hiện giờ, Chu Nhược Mai chỉ hy vọng anh có thể sớm trở về đoàn tụ với cô.
Mà lúc này, ở thành phố Quốc Hòa.

Tàu chiến chủ lực của nước Liệt Ưng và Cự Hùng liên tục không ngừng tấn công vào thành.

Tướng sĩ phía Nam chiến đấu anh dũng nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được thế công mạnh mẽ của quân địch.
Tướng sĩ phụ trách bảo vệ thành phố Quốc Hòa trả giá vô cùng thảm trọng.
Thành phố Quốc Hòa đã rất nguy cấp, rơi vào thời kỳ nguy hiểm nhất.
Tàu chiến càng ngày càng ép sát vào bên bờ thành phố Quốc Hòa, hai vị tướng ba sao là Thiên Thành và Lê Lương Quân vẫn đang chỉ huy tướng sĩ anh dũng chiến đấu, thề chết không lui ở bờ biển.
Bởi vì, trong thành phố Quốc Hòa còn có một số dân chúng chưa kịp rời đi, bọn họ muốn tranh thủ chút thời gian cho dân chúng sơ tán.
Dân số thành phố Quốc Hòa rất đông, cùng lúc sơ tán đã gây tắc nghẽn giao thông.

Trong thời gian ngắn không có cách nào sơ tán được.
Nhà họ Phan và nhà họ Trần biết được phía Bắc và phía Đông đều giành được thắng lợi, trong lòng bọn họ lại không thể vui vẻ nổi.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng dưới tình huống Long Quốc bốn bề có địch, cho dù thế nào cũng không có cách nào đánh lui quân địch, chắc chắn không thể chống đỡ được bao lâu liền diệt vong.

Nhưng không ngờ Lê Uy Long vừa đến phía Tây, không những cứu được Long Chủ Long Quốc mà còn đánh lui được quân đội của Sư Quốc.
Mà phía Đông cũng xoay chuyển tình thế nhanh như vậy, đánh cho tàu chiến liên hợp của nước Cự Hùng và Khâu Dẫn quốc phải rút lui.
Hiện giờ, nhà họ Phan và nhà họ Trần chỉ có thể đặt hy vọng nước Liệt Ưng và Cự Hùng có thể nhanh chóng công phá phòng tuyến phía Nam, tiến vào thành phố Quốc Hòa.
Nhà họ Trần lúc này.
“Giờ phía Tây, Bắc, Đông đã bị Long Quốc chấn giữ, xem ra trời không diệt Long Quốc.

Chúng ta có nên đầu quân theo nước Liệt Ưng nữa không?” Chu Hoàng Lâm lo lắng hỏi.
“Chắc chắn nên đầu quân vào nước Liệt Ưng rồi.

Tuy phía Tây, Bắc và Đông tạm thời không sao, nhưng hiện giờ nước Liệt Ưng và Cự Hùng sắp sửa công phá vào thành phố Quốc Hòa rồi.

Chỉ cần thành phố Quốc Hòa bị phá, quân đội của nước Liệt Ưng và Cự Hùng liền có thể đổ bộ vào từ thành phố Quốc Hòa.” Trần An Khang nói.
“Nhưng chỉ phá được thành phố Quốc Hòa cũng không có cách nào tiêu diệt được Long Quốc mà!” Chu Hoàng Lâm nói.
“Em ngốc à.

Chỉ cần có thể chiếm được thành phố Quốc Hòa, quân chủ lực của nước Liệt Ưng và Cự Hùng có thể liên tục không ngừng tiến vào từ thành phố Quốc Hòa.

Sau đó tiến quân thần tốc chiếm lấy các thành phố lớn xung quanh.

Đến lúc đó, Long Quốc bận ứng phó với đội quân của nước Liệt Ưng và Cự Hùng ở phía Nam, mà quân liên minh còn lại có thể nhân cơ hội lại xuất binh lần nữa đánh vào phía Đông, Tây, Bắc.

Long Quốc sớm muộn gì cũng không giữ được nữa.” Trần An Khang phân tích.
“Anh rể nói có lý, vậy chúng ta kiên trì đi theo nước Liệt Ưng đi!” Chu Hoàng Lâm nói.
Lúc này, Chu Lệ Ngọc bị nhốt trong phòng nghe thấy tiếng của Chu Hoàng Lâm, sau đó hét to: “Hoàng Lâm, là em à? Mau cứu chị ra ngoài!”
Chu Hoàng Lâm nghe thấy Chu Lệ Ngọc gọi tên muốn anh ta cứu cô ta ra ngoài, đành nói với Trần An Khang: “Anh rể, cứ nhốt chị em trong phòng cũng không được, hay là thả chị ấy ra trước đi!”
Trần An Khang lại không cho là đúng nói: “Nhốt cô ấy một chút cũng không chết được.

Cứ kệ cô ấy đã, đợi đến khi quân đội của nước Liệt Ưng và Cự Hùng tấn công vào thành phố Quốc Hòa, chúng ta đầu quân vào bọn họ rồi thả chị em ra cũng chưa muộn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận