Tô Thanh Mỹ cũng lấy súng nhắm vào ngay đầu của mình, nhắm hai mắt lại, không chút do dự mà giữ lấy cò súng.
"Ầm ầm bịch..."
"Đùng đùng đùng..."
"A a a..."
Ngay tại khoảnh khắc mành chỉ treo chuông, các nữ bác sĩ và nữ hộ sĩ chuẩn bị tự sát, bên ngoài bệnh viện đột nhiên vang lên một trận tiếng súng kịch liệt, tiếng kêu thảm thiết cũng đều vang lên.
Tất cả những nữ bác sĩ, nữ hộ sĩ đều sửng sốt, không biết vì sao lại như thế.
Mà Tô Thanh Mỹ vốn đã muốn bóp cò súng rồi, nhưng lại phát hiện ra súng của mình cũng không hề vang lên, chỉ có một thanh âm "răng rắc" xuất hiện.
Đầu của cô ấy cũng không hề có lỗ đạn!
Cô ấy nhất thời sửng sốt, nghĩ thầm rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thật ra đó là vì cô đã bắn hết toàn bộ đạn, nên trong súng đã không còn viên nào nữa! Nếu không ban nãy cô đã đầu nở hoa, tự sát hy sinh cho tổ quốc.
"Cứu viện của chúng ta đến rồi!" Bình Loan đột nhiên kích động la to.
Cô ấy nghe thấy bên ngoài bệnh viện đột nhiên vang lên tiếng súng, hơn nữa còn nghe được tiếng kêu thảm thiết của kẻ địch, chỉ biết là quân cứu viện đã đến!
Những hộ pháp đang chiến đấu hăng hái đẫm máu với kẻ địch nghe được tiếng la to của Bình Loạn, nhất thời tinh thần lên cao, càng thêm anh dũng giết địch.
"Đoàng đoàng đoàng..."
"A a a..."
Quân của Phạm Cương điên cuồng bắn phá quân địch ở bên ngoài bệnh viện, khiến kẻ địch ngã xuống từng tốp lớn.
Có một số kẻ địch chỉ mới xoay người lại, còn chưa kịp nổ súng thì đã trúng đạn bỏ mình.
Trong chốc lát, kẻ địch ở bên ngoài bệnh viện đã bị binh mã tiêu diệt.
Phạm Cương vừa thấy kẻ địch chưa bị giết đã gần như lao vào trong bệnh viện, bèn ra lệnh binh sĩ vọt vào bên trong.
Binh mã của anh ta lập tức theo sát mà vọt vào bên trong bệnh viện.
Vào bên trong bệnh viện rồi, Phạm Cương đã thấy ngay Bình Loan và một số hộ pháp đang triển khai trận chiến máu thịt với kẻ địch, có rất nhiều nữ bác sĩ và nữ hộ sĩ dùng súng nhắm vào đầu mình, chuẩn bị nổ súng tự sát.
Thấy tình hình như thế, Phạm Cương không dám để cho binh sĩ của mình nổ súng nữa.
Nếu lại nổ súng, chắc chắn sẽ có thể làm người nhà bị thương.
Vì thế, Phạm Cương lại xông lên trước, dùng đao không ngừng bao vây công kích kẻ địch với Bình Loan và những hộ pháp.
Quân lính của anh ta tất nhiên cũng biết không thể tiếp tục nổ súng trong tình hình thế này cũng bắt đầu vật lộn với kẻ địch.
Phạm Cương thân là chiến tướng ba sao, dũng mãnh thiện chiến, thực lực cao hơn Bình Loan rất nhiều, chém giết kẻ địch một loạt như bổ dưa thái rau.
Binh đao cũng anh ta cũng không nhàn rỗi, sau đó một loạt chém giết kẻ địch.
Kẻ địch bị công kích hai mặt trước sau, nhất thời bị loạn thành một đoàn.
Mấy nữ bác sĩ và nữ hộ sĩ chuẩn bị nổ súng tự sát thì nhìn thấy thật sự có viện quân tới cứu, tất cả đều mừng rỡ, đều ngừng không tự sát nữa.
Bình Loan nhìn thấy vị tướng lĩnh chiến tướng ba sao Phạm Cương đưa binh lính đến cứu, nhất thời tinh thần đại chấn, cả người tràn ngập sức mạnh, càng thêm anh dũng giết địch.
Hai vị cao thủ là Phạm Cương và Bình Loan lần đầu tiên liên thủ giết địch, hai người nội ứng ngoại hợp, khiến kẻ địch bị giết đến gào khóc thảm thiết, máu thịt bay tứ tung.