Khi Chu Nhược Mai đi đến bên giường liền nhìn thấy Lê Uy Long nằm im trên giường.
“Uy Long, em ra rồi!” Chu Nhược Mai ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhỏ giọng gọi anh.
Thế nhưng, Lê Uy Long lại không có đáp lời của cô.
Chu Nhược Mai nhíu đầu mày lại, nâng mắt nhìn thì thấy hai mắt anh nhắm chặt, hô hấp đều đều, dĩ nhiên anh đã ngủ rồi.
Chu Nhược Mai lập tức khóc không ra nước mắt.
Cô chỉ mới đi rửa mặt, trang điểm nhạt một chút, Lê Uy Long này thế mà lại ngủ như heo rồi!
“Uy Long...!ông xã...” Chu Nhược Mai không cam lòng liền nhẹ giọng gọi anh vài tiếng, muốn thử xem có thể gọi anh tỉnh lại hay không.
Thế nhưng, Lê Uy Long đã không có phản ứng gì nữa.
Vừa rồi, anh nằm trong chăn ấm áp, vừa đợi Chu Nhược Mai đi ra lại vừa ảo tưởng lát nữa sẽ cùng cô làm chuyện tuyệt vời kia, nghĩ rồi nghĩ cơn buồn ngủ lại tập kích, không cẩn thận liền ngủ mất.
Trong khoảng thời gian này, Lê Uy Long Nam chinh Bắc chiến, liên tục chiến đấu ở phía Bắc, mỗi ngày đều trải qua trên chiến trường.
Vừa mới đánh lui được quân địch ở phía Bắc thì lại ngựa không dừng vó liên tục chiến đấu ở chiến trường phía Nam.
Không chỉ có tối qua anh không ngủ mà đã vài ngày liên tiếp anh đều không ngủ ngon.
Nếu như bình thường, Chu Nhược Mai gọi anh như vậy, với tính cảnh giác của anh thì chắc chắn anh có thể tỉnh lại.
Nhưng lần này lại khác, liên tiếp nhiều ngày không được ngủ ngon giấc nào, hiếm khi lại có thể yên tâm thoải mái ngủ một giấc, vừa ngủ cũng không dễ dàng tỉnh lại như vậy.
Anh thật sự quá mệt rồi!
Tuy anh là chiến thần, nhưng chiến thần cũng phải ngủ.
Chu Nhược Mai thấy anh ngủ như heo chết, trong lòng buồn bực nhưng lại không muốn miễn cưỡng gọi anh tỉnh.
Bởi vì cô cũng biết trong khoảng thời gian này anh đã liên tục chiến đấu trong Nam ngoài Bắc, tối qua lại là một đêm không ngủ, chắc chắn anh vô cùng mệt mỏi.
Cô không nỡ gọi anh tỉnh lại, mà lựa chọn để anh ngủ ngon một giấc.
Thật vất vả trang điểm tỉ mỉ một lần, không ngờ chờ đợi lại là kết quả như vậy, Chu Nhược Mai hối hận đến xanh cả ruột.
Sớm biết trước như vậy, vừa rồi cô đã không trang điểm nữa, trực tiếp tiến lên là được rồi.
Nếu vừa rồi tốc độ của cô có thể nhanh hơn chút, hiện giờ chắc là cô đang hưởng thụ vui sướng làm phụ nữ rồi.
Việc đã đến nước này, Chu Nhược Mai hối hận cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể đấm ngực dậm chân, lực bất tòng tâm.
Thấy Lê Uy Long đã ngủ say, Chu Nhược Mai biết cô đã bỏ qua cơ hội tốt rồi, cũng không muốn ở lại trong phòng làm phiền anh nghỉ ngơi nữa.
Đợi lần sau có cơ hội, cô lại hung hăng thu thập anh vậy!
Vì thế, Chu Nhược Mai bèn nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Vừa ra ngoài, cô liền nhìn thấy Nguyễn Tú Hằng cũng từ một phòng khác đi ra.
“Nhược Mai, sớm như vậy mà cậu đã dậy rồi à?” Nguyễn Tú Hằng hỏi.
Chu Nhược Mai đáp: “Tớ đã dậy từ lâu rồi.”
“Lê Uy Long đâu? Sao anh ấy còn chưa đi ra?” Nguyễn Tú Hằng lại hỏi.
“Anh ấy vừa mới ngủ.” Chu Nhược Mai nói.
“Anh ấy mới vừa ngủ á? Tối qua thế mà hai người lại sênh ca cả đêm cơ à? Hai người cũng quá dũng mãnh đi?” Nguyễn Tú Hằng vô cùng kinh ngạc, miệng thành hình chữ o.
“Cậu lại nói linh tinh gì thế? Tối qua cả đêm Uy Long không ngủ, đều ở trong phòng khách, mãi vừa rồi mới trở về phòng ngủ.
Bọn tớ chưa làm gì cả!” Chu Nhược Mai đỏ mặt giải thích.
“Sao tối qua anh ấy lại ở trong phòng khách cả đêm?” Nguyễn Tú Hằng lại kinh ngạc lần nữa.
“Bây giờ thành phố Đà Lạt nơi nào cũng đang đánh nhau, anh ấy phải chỉ huy mà!” Chu Nhược Mai nói.
“Thì ra là vậy.
Nhưng vừa rồi lúc anh ấy về phòng ngủ, cậu cũng nên làm chuyện kia với anh ấy trước rồi lại để anh ấy đi ngủ chứ!” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Anh ấy đã mệt như chó rồi, vừa nằm một lát đã ngủ mất.” Chu Nhược Mai cũng xấu hổ nói với Nguyễn Tú Hằng, cô và Lê Uy Long không làm xong việc là do cô theo đuổi cái hoàn mỹ quá, thế nên mới lỡ mất thời cơ chiến đấu.
“Haiz...!tớ cũng không biết nói sao với hai người nữa.
Tớ đã tạo cơ hội cho hai người rồi, thế nhưng hai người lại kéo dài.
Chuyện tạo người rốt cuộc phải đến lúc nào mới có thể hoàn thành được chứ?” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Bọn tớ còn không gấp, cậu gấp cái gì? Đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã vội!” Chu Nhược Mai giận dỗi nói.
Vì buổi sáng ở Đà Lạt không có chiến sự gì nên không có ai đến làm phiền Lê Uy Long ngủ.
Ngủ mãi đến trưa, Lê Uy Long mới tự mình tỉnh dậy.
Anh vừa tỉnh liền phát hiện bên cạnh trống không, Chu Nhược Mai đã không có ở trên giường nữa.
Trong lòng anh thấy kỳ quái, không phải đã nói muốn ngủ với nhau ư? Sao lại không thấy người đâu nữa?
Anh cố gắng nhớ lại một chút, muốn biết trước khi ngủ rốt cuộc anh có làm chuyện kia với Chu Nhược Mai hay không.
Thế nhưng anh chỉ nhớ lúc đó anh nằm trên giường, nghe tiếng nước trong phòng vệ sinh, chốc lát sau liền ngủ mất, chuyện gì cũng chưa làm!
Lê Uy Long cũng hối hận không thôi.
Cơ hội tốt như vậy, vào giây phút quan trọng như vậy, sao anh lại không cẩn thận ngủ mất chứ?
Hiện giờ cơ hội tốt đã qua, anh cũng ngại ban ngày ban mặt lại gọi Chu Nhược Mai vào trong phòng.
Lê Uy Long đành phải rời giường, sau khi rửa mặt xong, anh liền ra phòng khách.
Vừa đi ra anh đã nhìn thấy Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đều đang ở đó.
“Uy Long, giờ mới là trưa, sao anh đã dậy nhanh thế? Anh phải ngủ nhiều một chút!” Chu Nhược Mai nói.
“Anh đã ngủ cả buổi sáng, vậy là được rồi.
Giờ kẻ địch đang ở ngay trước mắt, anh không thể ngủ quá lâu được.” Lê Uy Long nói.
Lời của anh vừa dứt, một tướng lĩnh liền vội vàng chạy vào.