“Hộ soái, không phải anh đang ngủ ư? Sao còn ở phòng khách thế này?” Tướng lĩnh kia chạy vào vốn muốn gọi Lê Uy Long dậy báo cáo tình hình quân sự với anh, không ngờ anh vẫn còn đang ở phòng khách.
“Tôi vừa mới dậy.
Sao cậu lại chạy vội như vậy, có chuyện gì?” Lê Uy Long hỏi.
“Thưa hộ soái, vừa mới nhận được điện khẩn của tướng quân Lê Lương Quân, hiện giờ quân địch của nước Cự Hùng đang tiến hành tấn công mạnh mẽ vào phía Bắc thành phố của ta!” Tướng lĩnh đáp.
“Tình hình chiến đấu hiện giờ như thế nào?” Lê Uy Long vội hỏi.
“Quân địch tấn công quy mô lớn, bên phía tướng quân Lê sắp không chống đỡ được nữa rồi!” Tướng lĩnh nói.
“Nếu đã như thế thì lại rút ra một vạn binh lực của sư đoàn dũng sĩ, do cậu đích thân chỉ huy tướng sĩ của sư đoàn dũng sĩ lập tức chi viện cho phía Bắc thành phố!” Lê Uy Long nhanh chóng quyết định.
“Vâng!” Tướng lĩnh lập tức quay người đi ra ngoài biệt thự.
Sau đó, tướng lĩnh này nhanh chóng dẫn theo một vạn tướng sĩ của sư đoàn dũng sĩ lao tới phía Bắc thành phố chi viện cho Lê Lương Quân.
Tướng sĩ của sư đoàn dũng sĩ đã nghỉ ngơi cả tối qua, hiện giờ đã hồi phục lại nguyên khí, ý chí chiến đấu sục sôi.
Tối qua vừa rút một vạn tướng sĩ đi chi viện cho Phạm Cương, vừa rồi lại rút thêm một vạn tướng sĩ đi chi viện cho Lê Lương Quân, năm vạn tướng sĩ sư đoàn dũng sĩ của Lê Uy Long hiện giờ chỉ còn lại ba vạn đóng quân ở biệt thự Tinh Nguyệt.
“Uy Long, anh lại điều động đi một vạn binh lực nữa, binh lực bên cạnh anh ngày càng ít.
Liệu quân địch có tập kích bất ngờ vào núi Tinh Nguyệt, bắt sống hộ soái là anh không?” Chu Nhược Mai lo lắng nói.
“Nhược Mai, chuyện hành quân đánh giặc, bày binh bố trận em đừng quan tâm, anh tự có chừng mực.” Lê Uy Long nói.
“Được rồi, em chỉ lo lắng anh sẽ gặp nguy hiểm nên có lòng nhắc nhở anh chút thôi.” Chu Nhược Mai nói.
“Hiện giờ phía Bắc báo nguy, anh bắt buộc phải phát binh đi chi viện.
Quân địch muốn tập kích bất ngờ vào Tinh Nguyệt cũng không phải dễ dàng như vậy.
Anh có ba vạn binh lực bên cạnh là đủ rồi.” Lê Uy Long nói.
Nghe thấy anh nói như vậy, Chu Nhược Mai cũng không nói nhiều nữa.
Sau khi một vạn tướng sĩ của sư đoàn dũng sĩ chạy đến phía Bắc liền lập tức hiệp lực cùng với quân của Lê Lương Quân tiến hành chiến đấu quyết tử với địch.
Có thêm một vạn quân của sư đoàn dũng sĩ gia nhập, thực lực của quân thủ vệ ở phía Bắc tăng lên, đánh lui liên tiếp sự tiến công của quân địch.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rất nhanh đã đến sáu giờ.
Hộ soái Trấn Nam Trần Kiệt dựa theo mệnh lệnh của Lê Uy Long, đúng giờ phái ra mười vạn tinh binh từ khu vực chiến đấu phía Nam chạy đến thành phố Đà Lạt để Lê Uy Long sử dụng.
Mười vạn tướng sĩ này là Lê Uy Long chuẩn bị vào mười giờ tối nay tiến hành quyết chiến với quân địch ở Đà Lạt, rất có tác dụng.
Từ khu vực chiến đấu phía Nam chạy đến Đà Lạt ba tiếng là có thể đến nơi.
Lê Uy Long để bọn họ xuất phát lúc sáu giờ là để một tiếng cho bọn họ nghỉ ngơi sau khi đến Đà Lạt.
Đội quân tên lửa lúc này cũng đã làm tốt định vị tinh chuẩn dựa theo bản đồ bố trí binh lực địch Arnold sắp xếp ở xung quanh nhà họ Trần mà Trương Minh Nguyệt cung cấp.
Chỉ cần thời gian vừa đến liền phóng tên lửa phá hủy bố trí của quân địch xung quanh nhà họ Trần.
Tên lửa Thần Long uy lực cực lớn cũng đã được chuẩn bị xong, chỉ cần đến giờ lập tức sẽ được phóng ra phá hủy tàu chiến trú đóng ở khu vực biển phía Nam.
Vì không khiến tàu chiến của địch nghi ngờ, những tàu chiến trú đóng ở xung quanh khu vực biển phía Nam của Long Quốc lúc này vẫn còn chưa rời đi.
Hơn nữa còn ngẫu nhiên công kích tàu chiến của địch, đợi đến giây phút cuối cùng mới rời đi.
Mười vạn tướng sĩ Long Quốc lái các loại xe chiến chậm rãi nối đuôi nhau từ khu vực chiến đấu phái Nam chạy đến thành phố Đà Lạt.
Đương nhiên cũng không trốn thoát được trinh sát điều tra tình báo của kẻ địch.
Arnold và Taylor đều nhận được tình báo khu vực chiến đấu phía Nam Long Quốc điều động mười vạn binh lực tiến về phía thành phố Đà Lạt.
Hai chiến thần nước địch đều nhanh chóng liên lạc nối máy với nhau.
“Tướng quân Arnold, khu vực chiến đấu phía Nam Long Quốc phái mười vạn tinh binh chi viện cho thành phố Đà Lạt, hành động dị thường này cậu thấy thế nào?” Taylor hỏi.
“Tôi cảm thấy chắc là Lê Uy Long muốn cố gắng bảo vệ thành phố Đà Lạt.
Hiện giờ quân địch Long Quốc đóng giữ ở Đà Lạt đã bị chúng tôi đánh cho đại thương nguyên khí.
Nếu không phái binh đến chi viện thì hắn không giữ được Đà Lạt nữa.” Arnold nói.
“Chúng ta đánh một ngày một đêm mới chỉ chiếm được một nửa thành phố Đà Lạt, phần lớn binh mã của chúng ta còn ở trên biển, phải nhanh chóng chiếm được cả thành phố Đà Lạt mới đủ cho chúng ta đóng quân!” Taylor nói.
“Điều này tôi biết, nhưng hiện giờ chúng ta đối mặt chính là Lê Uy Long, chiến thần số một Long Quốc.
Muốn lập tức chiếm lĩnh cả thành phố Đà Lạt cũng không dễ dàng như vậy, phải tốn một chút thời gian.” Arnold nói.
“Đợi mười vạn quân chi viện này của Lê Uy Long đến Đà Lạt, chúng ta càng khó tấn công hơn.
Hay là nhân cơ hội mười vạn quân chi viện của hắn còn chưa đến nơi, chúng ta phát động công kích mạnh mẽ, chiếm lấy cả Đà Lạt trong một lần!” Taylor đề nghị.
“Phát động tiến công mạnh mẽ có thể thì có thể, nhưng cũng sẽ tạo thành thương vong to lớn đối với quân ta.” Arnold do dự nói.
“Chiến tranh nào mà không trả giá thương vong? Hiện giờ chúng ta nên không tiếc hết thảy trả giá, tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng chiếm lấy cả thành phố Đà Lạt để toàn bộ binh mã đóng quân trên biển có thể tiến vào Đà Lạt.” Taylor nói.
“Tướng quân Taylor không cần lo lắng, dục tốc bất đạt, đạo lý này chắc anh cũng hiểu.
Tôi có một diệu kế, có thể dùng cái giá nhỏ nhất chiếm lĩnh được cả thành phố Đà Lạt, thậm chí chiếm được cả Long Quốc!” Arnold nói.
“Diệu kế gì?” Taylor vội hỏi.