Long Uy Chiến Thần


“Dẫn cô ta ra ngoài treo lên cửa lớn nhà họ Trần!” Arnold ra lệnh.
“Vâng!” Vài tên sĩ binh của nước Liệp Ưng lập tức tiến lên áp giải Chu Lệ Ngọc ra ngoài.
“Các người muốn làm gì chị tôi? Cầu xin các người bỏ qua cho chị tôi đi!” Chu Hoàng Lâm thấy Chu Lệ Ngọc bị dẫn ra ngoài lập tức dự cảm được tình huống không ổn liền cầu xin tha thứ.
“Cũng dẫn luôn cậu ta ra ngoài cùng treo lên cửa lớn nhà họ Trần đi!” Arnold không muốn nghe tiếng quỷ gào của Chu Hoàng Lâm, cũng hạ lệnh mang anh ta ra ngoài.
“Vâng!” Lại có vài sĩ binh nước Liệp Ưng tiến lên áp giải Chu Hoàng Lâm ra.
Người nhà họ Trần trơ mắt nhìn hai chị em Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm bị áp giải ra ngoài, không ai hé răng nửa lời.
Sau khi Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm bị giải đến ngoài cửa lớn nhà họ Trần liền bị sĩ binh nước Liệp Ưng dùng dây thừng treo lên.
Chỉ chốc lát, Arnold liền dẫn tướng lĩnh chủ yếu dưới trướng đi ra ngoài nhà họ Trần.
Người nhà họ Trần cũng tò mò cùng đi theo ra ngoài cửa lớn.
“Các người đi lên thay phiên nhau quất roi chị em họ, đồng thời phát trực tiếp hiện trường lên mạng để Lê Uy Long và tất cả người Long Quốc nhìn thấy chúng ta tra tấn cô em vợ và cậu em vợ của Lê Uy Long như thế nào!” Arnold nói.
“Vâng!” Một đám sĩ binh lập tức nắm roi da trong tay, đi lên lần lượt quất Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm.
Đồng thời, có sĩ binh phụ trách quay phim, tiến hành phát trực tiếp.
Trương Minh Nguyệt và thành viên tổ đặc công Shadow xen lẫn trong đám quân địch lúc này đã nắm rõ được bố trí binh lực của Arnold xung quanh nhà họ Trần trong tay.


Bọn họ đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi thì đột nhiên nhìn thấy Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm bị quân địch treo trước cửa lớn nhà họ Trần tiến hành quất roi, trong lòng bọn họ đều hoảng sợ.
“Tổ trưởng, hiện giờ cô em vợ và cậu em vợ của hộ soái Lê bị quân địch treo lên đánh, chúng ta nên làm gì đây?” Một thành viên trong tổ đặc công Shadow nhỏ giọng hỏi.
“Lúc này cách mười giờ còn chưa đến nửa tiếng nữa, thời gian đã vô cùng cấp bách rồi, chúng ta không thể quan tâm được nhiều như vậy, phải lập tức tìm cơ hội rời đi, giao bản đồ bố trí phòng vệ mới của quân địch cho hộ soái Lê!” Trương Minh Nguyệt nói.
“Nhưng mà giờ Arnold đang ở ngay trước mắt chúng ta, chúng ta có thể tập kích bất ngờ, nói không chừng có thể một phát bắn chết hắn.” Thành viên tổ đặc công Shadow kia nói.
“Không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Bên người Arnold toàn là hộ vệ, chúng ta không dễ dàng giết được hắn như vậy.

Một khi đánh rắn động cỏ, tất cả chúng ta đều bị xử lý ở chỗ này.

Chúng ta hy sinh không quan trọng, mà quan trọng là chúng ta không cách nào đưa được tình báo ra ngoài! Hiện giờ đưa được bản đồ bố trí phòng vệ cho hộ soái Lê mới là chuyện quan trọng nhất.

Chúng ta phải lấy đại cục làm trọng!” Trương Minh Nguyệt nói.
“Được, vậy chúng ta mau chóng nhân cơ hội đi ra thôi!” Thành viên tổ đặc công Shadow đáp.
“Phải im lặng không tiếng động rời đi, tuyệt đối không thể dẫn dụ sự chú ý của quân địch.

Một khi bị quân địch phát hiện ra dị thường, ai có thể chạy ra thì người đó lập tức đưa tình báo cho hộ soái Lê!” Trương Minh Nguyệt nói.
“Vâng!” Thành viên tổ đặc công Shadow nhỏ giọng đáp.
Bởi vì Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm lúc này đang chịu quân địch tàn nhẫn tra tấn, thu hút sự chú ý của không ít quân địch nên cho Trương Minh Nguyệt và thành viên tổ đặc công Shadow có cơ hội, bọn họ nhân cơ hội này lặng lẽ rời đi.
Trương Minh Nguyệt dẫn theo thành viên của tổ đặc công Shadow yên lặng an toàn rời khỏi trận địa của địch, đi đến một căn phòng bị bom nổ sụp mất một nửa.

“Mau chóng gửi tin tình báo mới nhất cho hộ soái Lê đi!” Trương Minh Nguyệt biết thời gian đã vô cùng gấp, không có thời gian trở về khu vực an toàn rồi mới báo tin, chỉ có thể ở chỗ này gửi tin đi.

“Vâng!” Thành viên tổ đặc công Shadow lập tức bắt đầu dùng mật điện gửi tình báo cho Lê Uy Long.
Thế nhưng, bọn họ còn chưa gửi được tình báo đi thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân rối loạn.
Trương Minh Nguyệt nhìn ra bên ngoài thấy một đoàn người mặc đồ đen cầm theo súng nhanh chóng chạy về phía căn phòng sụp đổ mà bọn họ đang ở.
“Không tốt! Đặc công của kẻ địch đến rồi, các cô đã gửi được tình báo đi chưa?” Trương Minh Nguyệt lo lắng hỏi.
Cô ấy vừa nhìn thấy cách ăn mặc của đối phương liền biết bọn họ là đặc công của nước Liệp Ưng.
“Còn chưa!” Thành viên tổ đặc công Shadow đáp.
“Mau chóng tranh thủ thời gian gửi đi!” Trương Minh Nguyệt hai tay cầm súng, đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Mà lần này cô chỉ dẫn thao sáu thành viên trong tổ đặc công Shadow lẻn vào trong địa bàn quân địch, cộng thêm cô nữa là bảy người.

Nhưng số đặc công của quân địch có đến hai mươi mấy người, gấp hơn ba lần so với bên mình.
Lần này rất khó để thoát ra được.

Hiện giờ cô chỉ muốn gửi được tình báo đi!
“Vâng!” Thành viên tổ đặc công Shadow biết đặc công của địch đến nhưng vẫn không hoang mang rối loạn mà tranh thủ từng phút từng giây để gửi tình báo đi.
Bọn họ đều biết tính quan trọng của tình báo này.

Nếu bên phía Lê Uy Long không nhận được tình báo mới nhất thì sẽ theo như tình báo cũ tiến hành công kích quân địch, căn bản không có cách nào phá hủy được quân địch.

Vì thế, bọn họ liều chết cũng phải gửi được tình náo mới nhất này đi!
Tình báo này đã liên quan đến sống chết của Lê Uy Long, thậm chí quyết định thắng bại của trận quyết chiến này!
“Mau mau mau! Bọn họ ở ngay trong căn phòng đổ nát kia, một người cũng không thể để chạy mất!” Một tên mặc đồ đen dẫn đầu lớn tiếng nói.
Tên mặc đồ đen này chính là Cao Hùng, tên đứng đầu đặc công của nước Liệp Ưng.
Cao Hùng vừa rồi ở bên ngoài nhìn thấy Trương Minh Nguyệt và tổ đặc công Shadow từ nhà họ Trần bên kia yên lặng đi ra, hành tung khả nghi.

Vì thế hắn liền lập tức dẫn theo nhân mã của mình đuổi theo đến đây.
Trương Minh Nguyệt nghe thấy Cao Hùng nói như vậy liền biết nơi ẩn nấp của mình đã bị lộ.

Cô lập tức nổ súng với đám người mặc đồ đen kia.
Cô phải ra tay trước chiếm lợi thế, giết bọn chúng một trận trở tay không kịp!
“Bằng bằng bằng...” Một loạt tiếng súng liền vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận