“Trung tướng Arnold, quân binh mà tôi phái đi, giữa đường đã gặp phải quân địch mai phục, hiện đang cùng địch quyết chiến.” Taylor nói.
“Cái gì? Quân binh mà anh phái đi lại gặp phải quân địch mai phục sao?” Arnold kinh ngạc đến ngây người.
“Đúng thế! Xem ra lần này Lê Uy Long đã có sự chuẩn bị từ trước rồi, hắn ta sớm đã lường trước được tôi sẽ phái quân binh đến chi viện cho anh nên đã sắp xếp quân mai phục trên đường đi.” Taylor nói.
“Nhanh chóng cho quân phá vỡ vòng vây địch tới chi viện cho tôi.
Nếu không có khả năng tôi sẽ bị tiêu diệt hết.” Arnold nói.
“Tôi biết rồi, tôi đã ra lệnh cho quân binh quyết chiến đến cùng, bằng mọi cách cũng phải xông qua đó cùng anh tụ họp.
Thế nhưng đoàn phục kích mà quân binh tôi gặp phải lại là sư đoàn dũng sĩ của Lê Uy Long, muốn xông qua là điều không hề dễ dàng gì.
Cho dù có gắng gượng xông qua thì số lượng quân binh cũng không còn lại bao nhiêu.” Taylor nói.
Arnold khi vừa nghe nói quân binh mà Taylor phái đi gặp phải sư đoàn dũng sĩ của Lê Uy Long phục kích liền biết rằng bọn họ sẽ chẳng có cách nào có thể xông qua đó.
“Theo như tôi biết, Lê Uy Long đã phái đi hai mươi nghìn quân sư đoàn dũng sĩ cho Phạm Cương và Lê Lương Quân, phục kích quân binh của anh có lẽ chỉ có trên dưới ba mươi nghìn quân, anh có thể phái thêm quân binh, lấy nhiều thắng ít, như thế mới có cơ hội chiến thắng bọn họ.” Arnold nói.
“Được, tôi sẽ phái thêm hai mươi nghìn quân binh qua đó.
Tôi ở đây chỉ có tổng cộng một trăm nghìn quân, hiện tại đã phái đi chi viện cho anh năm mươi nghìn quân, thực sự đã nể anh lắm rồi đó.” Taylor nói.
“Tôi biết rồi, chỉ cần anh phái thêm năm mươi nghìn quân binh nữa để tiêu diệt sư đoàn dũng sĩ của Lê Uy Long thì chúng ta sẽ có thể thay đổi cục diện.” Arnold nói.
Kỳ thực Taylor cũng nghĩ như thế, chỉ cần tiêu diệt được sư đoàn dũng sĩ của Lê Uy Long, hắn ta sẽ kéo dài được trận chiến này lâu hơn.
Nếu không phải Arnold bị tiêu diệt, tiếp sau đó không cần nghĩ cũng có thể biết được bản thân hắn ta sẽ bị Lê Uy Long tập trung toàn bộ binh lực bao vây.
Nếu không phải xuất phát từ lợi ích cá nhân, hắn ta tuyệt đối sẽ không phái đi nhiều quân binh chi viện cho Arnold như thế.
Cho dù phái đi thêm hai mươi nghìn quân binh đi chăng nữa thì hắn ta vẫn còn năm mươi nghìn quân binh để cầm cự một khoảng thời gian dài nữa.
“Được, tôi không nói nhiều với anh nữa, tôi lập tức xuất binh, anh nhất định phải kiên trì đợi viện binh của tôi đến.” Taylor nói xong liền cúp điện thoại.
Sau đó, Taylor lập tức phái đi hai mươi nghìn quân binh.
Tướng sĩ của Long Quốc bao vây tấn công ở bên ngoài cứ thế mà thả cho hai mươi nghìn quân binh của Taylor đi.
Điều mà họ muốn là bao vây căn cứ địch và đánh viện binh, phân tán quân binh của Taylor để tiêu diệt, đập tan từng nhóm quân binh.
Khi mà hai mươi nghìn quân binh của Taylor đến hiện trường thì ba mươi nghìn quân binh trước đó đã tổn thất hơn nửa, chỉ còn lại khoảng mười nghìn quân binh.
Xem ra binh lực của quân địch tổng cộng chỉ còn trên dưới ba mươi nghìn quân.
Ngay sau đó, ba mươi nghìn quân địch lập tức cùng sư đoàn dũng sĩ chiến đấu kịch liệt.
Trong trận đấu vừa xong, sư đoàn dũng sĩ có một chút tổn thất, nhưng số lượng quân binh thương vong cũng không quá nhiều.
Ngày hôm qua sư đoàn dũng sĩ đã có trọn vẹn một ngày một đêm để nghỉ ngơi nên sức chiến đấu của họ cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa họ còn chiếm được lợi thế về địa hình, mọi điểm trên cao đều đã bị họ chiếm lấy, nhà cửa xung quanh đó đều được bố trí tướng sĩ của sư đoàn dũng sĩ, vì thế cho dù quân địch có kéo đến bao nhiêu đi chăng nữa họ đều có thể ngăn chặn.
Ngay lúc này tại nhà họ Trần.
Quân binh của Arnold lại tiếp tục chiến đấu một khoảng thời gian dài nhưng vẫn không thấy quân cứu viện tới, bọn chúng đều đã rơi vào tuyệt vọng.
Lúc này, một tên tướng địch mặt mũi đầy cát bụi vội vã chạy tới: “Trung tướng, rốt cuộc đến bao giờ thì quân viện binh mới tới? Chúng ta chỉ còn lại không tới năm nghìn quân nữa thôi!”
Arnold nhận thấy quân binh của mình hao tổn nhanh như thế liền bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Gã không cần hỏi cũng biết rằng hai mươi nghìn quân minh mà Taylor phái đi ngay lúc này chắc chắn đang quyết chiến cùng với sư đoàn dũng sĩ của Lê Uy Long, không thể tới đây trong chốc lát được.
“Tôi biết rồi, cậu mau chóng ra ngoài ứng chiến đi.” Arnold nói.
“Rõ.” Tên quân địch đó lập tức chạy ra ngoài.
Arnold thấy rằng trông chờ quân viện binh của Taylor tới cứu là điều khó có thể xảy ra.
Gã liền lập tức gọi điện cho tướng lĩnh đóng quân tại bờ biển.
Ở bên bờ biển gã vẫn còn hai mươi nghìn quân binh nữa.
Ban đầu gã muốn dùng hai mươi nghìn quân binh này để chiếm đóng phòng tuyến bờ biển, chờ quân cứu viện của nước gã theo đường thủy tới, nhưng hiện tại tình thế nguy cấp nêngã bắt buộc phải huy động số quân binh này.
“Lập tức dẫn quân binh của cậu tới nhà họ Trần chi viện cho tôi.” Arnold nói.
“Trung tướng, chúng tôi hiện tại đang gặp phải quân địch tấn công, đến bản thân còn khó bảo toàn, không còn cách nào xông tới chi viện cho anh được.” Quân địch nói.
“Cái gì? Các cậu cũng bị quân địch tấn công sao?” Arnold hỏi một cách đầy kinh ngạc.
“Đúng thế! Quân địch có khoảng ba mươi nghìn quân, chúng tôi sắp bị tiêu diệt bên bờ biển rồi.” Quân địch nói.
Arnold mềm nhũn tay, rầm một cái, điện thoại đã rơi xuống đất rồi.
Lần đầu tiên trong đời gã cảm thấy tuyệt vọng như thế.